XtGem Forum catalog
Hạnh Phúc Không Ngừng

Hạnh Phúc Không Ngừng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322884

Bình chọn: 8.00/10/288 lượt.

ạ Lai còn chưa biết nên nói gì. Anh vốn không giỏi trong việc kết giao với người khác, kinh nghiệm giao tiếp với con gái lại càng ít tới mức đáng thương. Thận trọng kiệm lời hoàn toàn không phải vì kiêu ngạo, mà thực ra là để che đậy sự kém cỏi trong giao tiếp của anh. Nhược điểm đó khiến anh luôn bị lép vế khi phải tranh luận với Ẩn Trúc. Nhưng hoạt ngôn cũng chưa chắc đã là lợi thế, trong thực tế, không nói được không có nghĩa là sẽ thua trong các trận đấu. Dẫu có tài ăn nói thì cũng có tác dụng gì đâu? Cái cô cần là con người, là trái tim của anh, chứ không phải muốn tranh luận việc thị phi trắng đen với anh tới mức anh phải tâm phục khẩu phục mới thôi.

"Cậu đừng có làm bừa, bọn anh Đại không thấy tôi đâu nhất định sẽ quay lại tìm.", mặc dù Ẩn Trúc nói như thế nhưng trong lòng cũng không có gì chắc chắn. Cô không biết rốt cuộc là họ nghĩ cô đã đi trước rồi hay vẫn còn đang ở lại trường? Họ đều biết cô không phải là người kiên nhẫn, cũng không nhẫn nại chờ đợi, có khi họ nghĩ cô đã tự về nhà thật rồi cũng nên.

"Làm bừa? Cậu cho rằng tôi sẽ đánh cậu?"

"Cậu định làm gì thì nhanh lên, tôi còn phải về nhà!", Ẩn Trúc cũng đã chuẩn bị tinh thần, ngang ngạnh, nghển cổ, mắt nhắm lại chờ đợi.

Với Phùng Ẩn Trúc lúc này, Ngô Dạ Lai lại càng không biết nên nói gì. Anh buông tay, "Cậu mau đi đi!". Nói xong, anh đạp xe đi trước.

Khi Ẩn Trúc đi về, cố ý tránh con đường mà cô vẫn thường đi. Cô muốn đạp nhanh nhưng lại sợ đuổi kịp tên "ôn thần" - Ngô Dạ Lai kia. Từ khi quen biết với Ngô Dạ Lai cô đã không được sống một ngày bình an. Anh ta không phải là ôn thần thì còn ai vào đây nữa? Bị một người như thế chất vấn về cuộc sống từ trước tới nay của mình, Ẩn Trúc cũng thấy lúng túng vô cùng.

Cô nhanh chóng đạp về nhà, toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại, bộ não của cô dường như cũng theo những giọt mồ hôi đó mà trôi ra ngoài vậy.

Cô càng cảm thấy hai người đang đứng trên cùng một phòng tuyến, như gặp được người thân thì lại càng không dám lại gần anh hơn, chỉ sợ anh sẽ bộc lộ bản thân, sẽ nguy hiểm.

Trưa ngày thứ hai khi cùng đi ăn cơm, Ẩn Trúc không kìm được hỏi Thẩm Quân Phi: "Phi Nhân, bọn mình chơi với nhau là sống cho qua ngày, chẳng có mục đích gì sao?"

"Ai nói thế? Rõ ràng là ngày tháng đang bó buộc chúng ta đấy chứ!", Thẩm Quân Phi không nghĩ là cô hỏi nghiêm túc nên đã cười, trả lời như vậy.

"Mình nghiêm túc đấy, cậu ổn mình ổn mọi người đều ổn, như thế không đúng sao?"

Lúc này Thẩm Quân Phi mới nghiêm sắc mặt trả lời cô: "Không thể nói là đúng hay không đúng. Có điều trong mắt thầy cô giáo và bố mẹ, việc kết bạn khi còn học phổ thông là thứ yếu, nên đặt việc học lên hàng đầu. Đối với họ, giữa học sinh và học sinh chỉ nên trao đổi việc học tập mới là đúng đắn còn những chuyện khác đều là vớ vẩn."

"Mình luôn cho rằng mình làm đúng, có phải là mình đã quá tự tin không?"

"Trên thế giới này có người không tự tin sao? Cho dù là người lơ đễnh đến thế nào cũng sẽ có những việc mà họ quyết tâm phải làm bằng được. Cậu sao thế, đang yên lành tự nhiên lại hỏi mấy chuyện đó?"

"Không sao, chỉ là đột nhiên thấy mình đang sống một cuộc sống rất ý nghĩa, nhưng trong mắt người khác thì hoá ra là mình đang sai."

"Sau đó thấy không còn ý nghĩa nữa à?", Thẩm Quân Phi bĩu môi, lôi từ trong túi ra một hộp thuốc định rút một điếu ra châm.

Bất giác Ẩn Trúc chau mày, "Chẳng phải cậu nói sẽ không hút thuốc nữa sao, sao lại hút lại?". Mặc dù đây là một quán ăn nhỏ bên ngoài trường nhưng bạn cùng trường không ít, cậu ta làm thế là quá ngang nhiên.

"Xin cậu đấy bà già ạ, đừng có càu nhàu nữa, tại mình ngủ ít quá đấy mà. Hôm qua, mình và anh Đại đứng trước cổng trường đợi cậu gần hai tiếng đồng hồ, cậu tính xem mấy giờ bọn mình về đến nhà, giờ không hút một điếu, làm sao chiều mình có thể tập đây?"

"Cậu nghĩ mình thích cằn nhằn lắm à, cậu làm thế này có khác gì uống rượu độc để giải khát? Thật không hiểu nổi việc tập luyện có ích gì không nữa?"

Thẩm Quân Phi bỏ điếu thuốc ra, nhét lại vào trong hộp. Chỗ này không gian nhỏhẹp, đúng là không thích hợp cho việc hút thuốc.

Phùng Ẩn Trúc thấy cậu ta nhét lại hộp thuốc vào túi liền giật lấy, "Đừng hút nữa, chưa già, bệnh đã đầy ra rồi đấy! Không được cất!"

Thẩm Quân Phi nới lỏng tay để mặc Ẩn Trúc cầm hộp thuốc đi. Trên đường về trường, cậu ta vừa đi vừa khoác vai Ẩn Trúc nói: "Nha đầu, ai cũng muốn theo ý mình cả, những lời khuyên can mà cậu thấy đúng thì cứ nghe, nghe không vào thì cậu cứ bỏ ngoài tai đừng suy nghĩ, đừng làm mình thấy không vui."

Ẩn Trúc cười nói: "Cậu đang nói đỡ cho mình đấy à! Rốt cuộc cậu có nghe lọt tai những lời khuyên của mình không đấy?"

"Dám không tuân lệnh đấy!"

Những tình huống nho nhỏ này vô tình giúp cho Ẩn Trúc và Thẩm Quân Phi xích lại gần nhau hơn. Những khi anh Đại có việc, hai người họ vẫn thường cùng nhau về trước, không nhất thiết phải theo đội hình ba người nữa.

Số lần hai người đi về với nhau nhiều dần, những lời bóng gió trước kia giờ lại càng có căn cứ. Tất nhiên là những chuyện này đều là do những kẻ rỗi hơi đoán mò thôi mà không ai dám