
ới vào có hai ba lần rồi không vào lại nữa. Cũng vừa hay ngày hôm ấy Khổng Thần online, cô ấy gửi tin nhắn hỏi địa chỉ email của anh nhưng hai người không nói gì nhiều.
Rất lâu sau đó, Khổng Thần bắt đầu gửi email cho anh. Hiện giờ cô ấy đang ở nước ngoài, tốt nghiệp trung học xong là cô đi luôn sang đó học đại học, giờ thì đi làm rồi. Thời gian đầu, Ngô Dạ Lai cũng chỉ lịch sự trả lời ngắn gọn. Nhưng khi tần suất gửi thư của Khổng Thần ngày càng nhiều, anh bắt đầu cảm thấy không ổn nên không phải lá thư nào cũng trả lời, cho dù có trả lời thì cũng phải lâu lâu sau đó mới trả lời.
Ảnh của Khổng Thần là do cô ấy gửi kèm trong một bức thư cho anh. Cô lấp lửng có ý muốn tìm một đồng chí quân nhân làm bạn trai. Ngô Dạ Lai lập tức nghĩ ngay đến Lục Dã. Anh định giới thiệu để họ đến với nhau, nhưng lại cảm thấy một người ở nước ngoài một người ở trong nước, quân nhân đối với việc này cũng hơi hạn chế, có vẻ không được thực tế lắm. Hơn nữa, Khổng Thần lại nói với một người không thân thiết như anh những lời mẫn cảm như thế làm anh tự nhiên cảm thấy hơi cảnh giác. Anh không muốn gây phiền phức, đặc biệt là phiền phức liên quan đến phụ nữ.
Anh vốn không nhiệt tình với mấy việc làm mai làm mối, cũng không muốn chiến hữu của mình lại có một cô bạn gái ở xa như thế. Nhưng khi ấy vừa đúng lúc anh mở ảnh ra xem thì bị Lục Dã bắt gặp, nên mới dẫn đến một chuỗi các hiểu lầm thế này. Kết quả của hiệu ứng chồng chất đó là việc ly hôn.
Lúc này, Ngô Dạ Lai cũng không biết nên trách ai, có trách thì phải trách mình đã làm việc không cẩn trọng. Nếu đã không có gì với Khổng Thần, sao còn liên tục liên lạc với nhau gần một năm trời mà không hề có ý định kể với Ẩn Trúc chứ? Rõ ràng là những email bình thường giữa những người bạn bình thường với nhau nhưng đối tượng gửi email đến lại là nữ, thế là không bình thường rồi. Anh có thể giải thích để Ẩn Trúc không nghi ngờ nhưng sai vẫn là sai, dù có giải thích thế nào cũng vô ích. Là vợ chồng, họ không có sự thỏa thuận ngầm về việc tin tưởng lẫn nhau, điều ấy trong hôn nhân là điều tối kỵ.
Từ sau hôm ấy, anh vẫn luôn nghĩ về việc có nên kể rõ mọi chuyện về những bức ảnh với Ẩn Trúc hay không. Giữa họ, ít nhất là cho tới lúc này vẫn chưa tới mức phải chia tay. Giải thích rõ ràng là hiểu lầm để hai người ngồi lại suy nghĩ vấn đề này một cách khách quan và lý trí, anh nghĩ đấy mới là việc làm đúng đắn.
Việc Ly Hôn Trong lòng Ẩn Trúc, cọng rơm này cũng không thể cứu được mạng, cũng không thể duy trì được số mệnh của cuộc hôn nhân đã đứt gánh giữa đường đó.
Chính xác hay không, đôi khi còn phải xem tình hình.
Khi Ngô Dạ Lai xin nghỉ phép đi thăm Ẩn Trúc là đã gần đầu hạ rồi. Lúc anh tìm thấy công ty của Ẩn Trúc ở thành phố J thì trong lòng anh cũng chưa biết phải nói gì khi gặp cô. Ở trên tàu, đầu óc anh trống rỗng nhưng anh cũng chẳng lo ngại gì, mỗi lần hai người gặp nhau thì việc làm ấm bầu không khí vốn vẫn không phải việc của anh.
Anh đứng trước cửa công ty Ẩn Trúc, còn đang do dự không biết là vào trong gặp thẳng cô hay gọi điện thoại thì nhìn thấy Ẩn Trúc cùng một vài người nữa đang đi từ phía trong ra. Ngô Dạ Lai hơi chần chừ một chút rồi tiến về phía trước, "Phùng Ẩn Trúc".
Ẩn Trúc nhìn thấy anh, hơi sững người lại, đứng im tại chỗ không có bất kỳ phản ứng gì. Cô bạn đồng nghiệp đi bên cạnh đẩy cô một cái, "Tìm chị đấy".
Cô mới như bừng tỉnh lại, "Ồ", rồi ngay lập tức quay sang túm lấy một cô bạn đứng cạnh mình lại, "Có thể giúp chị mang một hộp cơm về cho giám đốc Tiêu không? Ở tiệm cơm nhỏ ngay trước mặt kia kìa, chắc họ đã làm xong rồi đấy, em đến là lấy được luôn rồi đấy". Buổi trưa, Tiêu Ly phải đợi một cuộc điện thoại quan trọng nên phải nhờ cô đặt giúp anh cơm hộp.
Ẩn Trúc đi về phía Ngô Dạ Lai, "Sao anh lại đến đây?". Cô cảm thấy giọng nói của mình run lên, dù cố ý dềnh dàng lâu đến đâu thì vẫn phải đối mặt với con người này, vẫn phải nhớ đến một vài chuyện khác khi nhìn thấy anh ấy.
Đã mấy tháng rồi mà thỉnh thoảng cô vẫn còn nhớ đến anh, nhưng Ẩn Trúc cũng cảm nhận được "Bệnh Ngô Dạ Lai" của mình đã có dấu hiệu chuyển biến tốt, ít nhất là bây giờ mỗi khi nhớ đến anh đã không còn cảnh nước mắt giàn giụa nữa, cân nặng giảm sút đột ngột giờ cũng đã bắt đầu tăng lên, theo lời nhận xét của Tiêu Ly là cuối cùng cô cũng đã hiện nguyên hình thành Bạch Cốt Tinh rồi .
Chấp nhận việc không liên lạc và sẽ không liên lạc lại với anh nữa, với Ẩn Trúc là một quá trình vô cùng khó khăn. Ẩn Trúc thật không hiểu nổi sao đúng vào lúc này, Ngô Dạ Lai lại xuất hiện. "Ở nhà có chuyện gì sao?", đây là sự suy đoán hợp lý duy nhất.
Ngô Dạ Lai nhìn Phùng Ẩn Trúc tiều tụy đi trông thấy không dám tin vào mắt mình. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh đã quyết định, "Chúng ta tìm một chỗ nào đó để ăn cơm trước đã".
Ẩn Trúc đưa Ngô Dạ Lai đến một quán ăn nhỏ cách công ty khá xa, cô không muốn gặp đồng nghiệp. Giờ cô không biết nên giới thiệu thế nào về Ngô Dạ Lai khi quay về nữa, đồng nghiệp ở đây không ai biết là cô đã từng kết hôn. Đây cũng chính là ý của Tiêu Ly, với việc cô là một ngư