
g này rồi?
Pháo bên cạnh đột nhiên nổ lên, Bảo Thục bị hoảng sợ mà trốn sau lưng anh, anh ôm vai cô, cười rất vui vẻ.
Lúc đến phiên bọn họ bắn pháo, Bảo Thục cầm bật lửa làm thế nào cũng
không châm lửa được, anh ngồi xổm bên cạnh giúp cô chắn gió, dây pháo
rốt cuộc được châm lên. Bọn họ nhảy sang một bên, pháo hoa màu vàng óng
ánh phóng lên không trung, nở rộ xinh đẹp.
Cô nắm cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn không trung, không nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh.
Pháo hoa đêm nay xinh đẹp hơn bất cứ buổi biểu diễn nào ở Hồng Kông.
Nửa đêm Bảo Thục ngửa mặt nằm trên giường Dư Chính nói: “Rất giống cắm
trại nhỉ, nếu không có trần nhà thì tốt rồi. Cậu còn nhớ lúc học năm thứ nhất tụi mình từng đi cắm trại không?”
“Ừ, đoàn uỷ tổ chức.” Anh nhắm mắt nói.
“Tụi mình đi đâu nhỉ?”
“Tớ quên rồi.”
“Tớ cũng không nhớ nữa. Cẩn thận ngẫm lại, đã mười năm rồi đấy.”
Dư Chính cười một tiếng, không trả lời.
“Lần đó hình như tớ bị ốm.”
“Không có, chỉ là hơi phát sốt mà thôi.” Anh nói chắc chắn.
“Làm tớ hết hồn, chạy đến trong núi hoang, lại không có bác sĩ.”
“Không đâu, tớ thấy tối hôm đó cậu vẫn líu ríu nói nhiều lắm.”
“Đó là vì lần đầu đi cắm trại nên tớ rất hưng phấn.”
“…”
“Tớ còn nhớ sau đó ngồi trước lều ngắm sao.”
“…”
“Sau đó nhìn một hồi rồi ngủ luôn, sáng hôm sau thức dậy lại không phát sốt.”
“…”
“Nhưng đầu còn hơi choáng, môi cũng sưng luôn.”
“…”
Bảo Thục ngẩng đầu nhìn Dư Chính dưới giường, anh ngủ rồi.
Cô đành chịu mà thở dài, nằm xuống rồi nhắm mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau lại bừng tỉnh trong tiếng pháo. Dư Chính híp mắt
trở người, vẻ mặt vô cùng khó chịu, cuối cùng anh quyết định ngồi dậy
uống miếng nước rồi ngủ tiếp.
Bảo Thục nằm ngửa mặt trên giường, hình như không có chút dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Anh vươn tay cầm cốc nước trên tủ đầu giường, uống một hớp. Anh không
quen ngủ trên sàn nhà cứng ngắc, dường như dù trải bao nhiêu tấm đệm
xuống cũng chẳng ăn thua gì. Nhìn thấy Bảo Thục nằm trên giường anh ngủ
ngon như vậy, ngay cả tiếng pháo cũng không đánh thức cô, anh bỗng nhiên muốn trừng phạt cô.
Dư Chính nhoài người đến bên giường, thấy khuôn mặt ngủ say của cô, anh cúi đầu dịu dàng hôn lên môi cô.
Cô khó có được một khoảnh khắc như vậy. Anh vươn tay xoa đôi má cô, cô
đẹp hơn trước kia, chín chắn một chút, nhưng tính cách vẫn không thay
đổi.
Anh từng cho rằng cô ở trong lòng bàn tay mình, nhưng cuối cùng anh hiểu được mình đánh giá cao bản thân, cũng đánh giá thấp cô.
Crig không phải không thích cô, mà là có quá nhiều tâm tư, nếu anh ta
một lòng một dạ với cô, vậy Dư Chính anh một chút cơ hội cũng chẳng có.
Sau khi hai người bọn họ chia tay, anh từng gặp Crig vài lần tại một
quán bar, bên người là những cô gái khác nhau, nhưng biểu tình trên mặt
luôn giống nhau. Anh biết, người này cũng thật lòng với Bảo Thục.
Crig nhìn thấy anh, ngược lại không còn địch ý như trước, anh ta cười
thoải mái. Lúc sắp đi, anh ta khẽ nói: “Giám sát chặt chẽ chút đi.”
Anh ta nói rất khẽ, nhưng anh nghe được.
Crig đúng.
Nhưng mà, anh vẫn chưa đủ dũng khí. Sợ hãi chiếm đa số ghế trong lòng anh, dũng cảm là phe đối lập.
Bảo Thục khẽ hừ một tiếng, cô vẫn không tỉnh.
Nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh của cô, Dư Chính bỗng nhiên rất bất bình, vì thế anh cúi đầu hung hăng hôn cô.
Buổi trưa lúc đánh răng, Bảo Thục nghi hoặc xoa môi mình, anh ở phòng
khách làm bộ đọc báo, khoé mắt lại đang ngắm cô, trong lòng lại mang
máng có chút đắc ý.
Cô nhất định không biết, mười năm trước, sáng sớm hôm đó khi đi cắm trại, anh cũng từng làm chuyện như thế.
Hôm nay tối mùng một, Bảo Thục đến nhà Bảo Thái ăn cơm, Dư Chính quyết
định ở nhà đọc sách. Mới xem trang thứ nhất thì Mập Mạp gọi điện hẹn anh ra ngoài.
Đến quán bar đã hẹn, xa xa nhìn thấy người của lớp bọn họ đã ngồi trên
sofa bắt đầu uống rượu. Dư Chính cười lắc đầu, nhất định lại là men’s
talking, Bảo Thục luôn cười nhạo đề tài không bao giờ thay đổi của bọn
họ.
“Lão đại,” Mập Mạp lách qua để anh ngồi bên cạnh, “Chúng tôi vừa nói tới cậu đấy.”
“Nói tôi cái gì.” Dư Chính liếc mắt nhìn anh ta, đang uống rượu hoa quả.
“Nói cậu nhát gan.”
Anh không đáp lời, cho dù thừa nhận hay phủ nhận, bọn họ luôn có lý do
cười nhạo anh. Anh không biết, nếu có một ngày anh và Bảo Thục ở bên
nhau, bọn họ sẽ tìm đề tài gì mới. Có lẽ, đây là đề tài đầu tiên cũng là đề tài cuối cùng.
“Đúng rồi, các cậu có biết lần trước tôi gặp ai không, ‘em gái niềng
răng bốn mắt’! Hiện tại bộ dáng của cô ấy rất tuyệt, vóc người cũng rất
gợi cảm.” Trì Thiếu Vũ vừa nói vừa ngầm nháy mắt với Dư Chính.
Dư Chính cười cười, anh biết Trì Thiếu Vũ giải vây cho anh.
Vì thế mọi người chuyển đề tài sang nữ sinh kia, trải qua một trận thảo
luận sôi nổi, bọn họ quyết định tin ý kiến của Trì Thiếu Vũ —— em gái
niềng răng bốn mắt thật sự biến thành mỹ nhân siêu cấp.
Lúc bọn họ uống đến mười một giờ thì đều có điện thoại tìm đến. Phần lớn là vợ hoặc là bạn gái gọi tới thúc giục bọn họ về nhà.
Dư Chính hỏi Trì Thiếu Vũ: “Lương Kiến Phi không gọi cho cậu sao?”
Anh ta ngẩn người, hơi