
đến bên cạnh anh, cô mở ra một trang
web trên máy tính của anh, “Đĩa hát mới của Joey muốn tìm người thiết kế bìa mặt, cậu thử gửi bản phác thảo xem sao?”
Anh không tỏ rõ ý kiến mà nhìn cô: “Cậu rất có hứng thú à?”
“Tớ nghĩ rằng nếu thành công thì rất có lợi cho tiếng tăm của tụi mình.” Cô nâng cằm nhìn anh.
Dư Chính mỉm cười, anh thích cô thế này nhất, tính cách mạnh mẽ đón nhận thử thách mà đi lên.
Bảo Thục vĩnh viễn là người nhìn về phía trước.
“Tụi mình cùng nhau làm thử xem.”
Sau khi tan tầm, anh cùng Bảo Thục đi mua đồ nội thất, cô chê cái giường bây giờ nhỏ quá, muốn đổi cái mới.
Ngồi trên taxi, anh nhớ lại đêm kia, anh của lúc đó không chừng là “bị quỷ ám” như mọi người thường nói?
Anh lặng lẽ nhìn chăm chăm vào cô ở bên cạnh, đối với một người bất cứ
việc gì cũng không để trong lòng, phải làm thế nào mới khiến cô hiểu
được tâm tư của anh?
Có lẽ tất cả nghi vấn, chỉ có thời gian mới trả lời được.
“Cái này thế nào?” Bảo Thục ngồi xuống, khẽ gõ hai cái thử tính đàn hồi.
Dư Chính nhịn cười: “Không tệ, nhìn qua rất hồng.”
Là một designer, anh cho rằng mỗi người đều có một loại màu sắc hợp với bản thân. Của Bảo Thục nên là màu xanh lá cây.
“Có phải quá cute hay không?” Cô nhìn chiếc giường màu hồng dưới người nói.
“Cậu nói sao.”
Dư Chính nhìn xung quanh một lúc, sau đó đi đến trước một cái giường khác nói: “Cái này thế nào?”
Bảo Thục xụ mặt: “Đừng nha, giống như vỏ rùa to xác ấy.”
Nhưng cuối cùng cô vẫn mua cái vỏ rùa to xác này.
Anh có chút vui vẻ đi theo sau cô, cô ỷ lại vào anh, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.
Từ hồi trung học, Lâm Anh chính là một cô gái rất tài giỏi rất mạnh mẽ,
cho nên khi nhìn thấy cô ta ở trường quay chỉ huy nhân viên đâu ra đấy,
Dư Chính không cảm thấy giật mình chút nào.
Thợ chụp ảnh dựa theo ý tưởng của anh tìm một góc độ khác từ bên ngoài
chụp vào khách sạn, anh lấy điếu thuốc ra định hút, đột nhiên nhớ tới
đây là nơi công cộng, vì thế anh cất lại, rồi uống nước khoáng.
“Tôi thật không ngờ cậu lại đi học thiết kế.” Lâm Anh đến bên cạnh Dư Chính, nói từ đáy lòng.
Anh cười cười, không trả lời.
“Khi đó chúng tôi đều cho rằng sau này cậu sẽ là bác sĩ hoặc là luật sư, hay là nhà khoa học… Sorry, ý tôi không phải nói công việc hiện tại của cậu không tốt, chỉ là…” Cô ta hơi lúng túng.
“Tôi hiểu.” Dư Chính cho cô ta một nụ cười an ủi, “Có phải vì tôi có vẻ
rất bảo thủ không, chẳng giống người dựa vào linh cảm để kiếm sống?”
“Có lẽ vậy.” Lâm Anh tự nhiên gật đầu.
“Cậu hình như cũng không thay đổi.”
“Cậu còn nhớ bộ dạng trước kia của tôi sao?” Cô hơi giật mình nhìn anh, “Ngay cả tên tôi cậu cũng chẳng nhớ.”
Dư Chính bất đắc dĩ nhún vai: “Không nhớ tên không có nghĩa là không nhớ con người cậu.”
“Nhưng tôi vẫn nhớ rõ cậu.” Cô ta nói.
“?”
“Cậu biết không,” cô ta dừng một chút, nhếch môi có chút bất đắc dĩ, “Cậu là chàng trai duy nhất tôi từng thích hồi trung học.”
“…” Dư Chính ngây ngẩn cả người.
“Được rồi được rồi, đừng dùng vẻ mặt thế này nhìn tôi, tôi sẽ ngượng
đấy. Ngoài ra tôi hy vọng cậu không nói chuyện này ra ngoài, ngộ nhỡ lọt vào tai của chồng tôi thì nguy mất, tôi lừa anh ấy nói anh ấy là chàng
trai duy nhất tôi thích hồi trung học.”
Anh cười vui vẻ, ít nhất, được người khác nhớ rõ, chính là một chuyện đáng mừng.
“Chồng cậu cũng học cùng trường với chúng ta sao?”
“Hơn chúng ta một năm.” Lâm Anh lấy di động ra, đưa tấm ảnh dán ở phía sau cho anh xem.
“A,” Dư Chính gật đầu, “Tôi quen biết anh ta, chúng tôi từng cùng nhau tham gia thi cờ vua.”
Cuộc sống thật kỳ diệu, một số người vốn không có liên quan gì, cuối cùng lại bằng lòng làm bạn trải qua cả đời.
“Cậu có cảm thấy lời nói của tôi hơi khó hiểu không?” Cô ta cất lại di động.
“Nếu như tôi nói không tin cậu sao.”
Cô ta cười cười: “Tôi nghĩ rằng, có một số việc nếu cậu muốn người kia
biết thì hãy nói ra. Đừng đợi đến lúc mất cơ hội lại hối hận.”
Dư Chính dao động bởi lời nói của cô ta.
Đây là một đạo lý đơn giản biết bao, nhưng mà cho đến hôm nay mới có người đứng ở trước mặt anh, chân thành nói cho anh biết.
Lời nói này của Lâm Anh làm anh nhớ tới một người khác, ông nội của anh.
Hồi bé Dư Chính là một đứa trẻ hơi khép mình. Ba mẹ đều là giáo viên, lại thường không có thời gian trò chuyện với anh.
Ông nội đưa anh đến phòng làm việc, tại nơi có những linh kiện lạnh lẽo này, anh thấy được một người mình đáng tôn kính.
Năm lớp 11, anh vì một chuyện nhỏ mà chống đối với ông nội vài câu. Anh
suy nghĩ nên xin lỗi thế nào, nhưng lúc nói đến bên miệng thì lại nuốt
xuống. Cứ như vậy mà trôi qua hai tuần, cho đến một tối, ông nội xuất
huyết não qua đời.
Anh còn nhớ, lễ truy điệu hôm đó là vào một ngày mùa đông mưa rơi.
Sáng sớm vừa đến trường anh liền xin thầy giáo nghỉ một ngày, nhưng cả buổi sáng anh chẳng có lòng dạ nào.
Tại căn phòng lớn chật ních người, anh thấy được ông nội nằm trong quan
tài trong suốt. Anh dường như chợt khẽ thở ra, khuôn mặt “người kia”
sưng phù, tuyệt đối không giống ông nội hiền từ của anh. Không phải,
người nằm đó nhất định không phải ô