Polly po-cket
Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh

Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321700

Bình chọn: 9.00/10/170 lượt.

ong văn phòng đối diện với đồ án thiết kế trên máy tính, anh thường có thói quen nhìn về phía bàn cô, giống

như hồi trước khi bọn họ còn đi học, anh cũng thường xuyên trộm ngắm cô.

Ngày tốt nghiệp, Bảo Thục hỏi Mập Mạp: “Sao lúc nào cậu cũng gây chuyện với tôi?”

Mập Mạp sửng sốt một chút, sau đó buồn cười nói: “Người tôi chọc cũng không phải cậu.”

Bảo Thục không hiểu.

Nhưng anh làm sao lại không hiểu, Mập Mạp chọc cô chính là đang chọc anh.

Bảo Thục luôn nói anh là vô địch. Kỳ thật anh chưa bao giờ là vô địch.

Buổi tối anh trở về nhà trọ tắm rửa một cái, thay quần áo đến bệnh viện. Lúc đi vào cửa phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ.

Thì ra là Trì Thiếu Vũ và Lương Kiến Phi tới.

Bọn họ ở trong phòng bệnh cho đến mười giờ, y tá đến đuổi người bọn họ mới vội vàng tạm biệt.

Phòng bệnh thiếu bọn họ giống như quạnh quẽ rất nhiều.

Dư Chính vừa rửa cam vừa nghe Bảo Thục nói lời dặn của bác sĩ.

Bỗng nhiên cô chần chừ kêu tên anh, anh ló đầu qua nhìn cô.

“A Chính…”

Anh biết, chỉ có lúc có việc cầu xin anh cô mới gọi anh như vậy.

Cô nhìn mắt anh, không nói gì.

Anh cũng không nói, bàn tay nắm quả cam hơi dùng sức.

“Tháng này cậu sẽ không trừ tiền lương của tớ…phải không.”

Biểu tình của cô vô cùng ngoan ngoãn, mà anh thầm nghĩ lấy quả cam trong tay đập vỡ đầu cô, nhìn xem bên trong rốt cuộc có những gì.

Dư Chính chẳng những không trừ tiền lương của Bảo Thục, anh còn giúp cô thanh toán tiền thuốc men nằm viện.

Cô hoàn toàn không biết dành dụm tiền, tất cả tiền lương đều dùng vào một đống đồ đạc mà anh cho rằng chẳng có giá trị gì.

Một người 26 tuổi, tiền gửi trong tài khoản ngân hàng vĩnh viễn là bốn

con số, mà lại tuyệt đối không lo lắng cho cuộc sống tương lai, có khi

càng làm anh tức giận đến không nói được —— Lâm Bảo Thục, chính là có

bản lĩnh như vậy.

Ngày hôm sau xuất viện, anh cho cô nghỉ ngơi, lúc về nhà trọ, lại không thấy bóng dáng cô đâu.

Anh kéo cà vạt, bắt đầu gọi điện thoại cho cô.

“A lo…” Đầu dây bên kia vang lên phát thanh tuyên truyền trong cửa hàng bách hoá.

“Lâm Bảo Thục, cậu chạy về ngay lập tức cho tớ.” Cô nên rõ ràng, chỉ có lúc anh tức giận mới có thể gọi cả tên họ của cô.

“…Còn hai người nữa, lập tức tới phiên tớ trả tiền, trả tiền xong tớ đi

rút phần thưởng sau đó lập tức trở về, thật đó, tớ cam đoan.” Âm thanh

của cô nghe ra rất dè dặt.

“…”

“Bây giờ còn một người…”

Anh ấn nút tắt cuộc gọi, đột nhiên ném di động lên giường, rồi kéo cà vạt xuống.

Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, cô bé kia luôn đi theo phía sau anh không

còn nghe lời anh nữa, không còn bắt chước giọng điệu nói chuyện của anh, không còn để tâm nhìn anh. Nếu không thì cô đã biết anh suy nghĩ gì.

Dư Chính chán nản cầm quần áo vào phòng tắm, nước ấm xối trên người anh, có lẽ anh nên giải thoát rồi.

Anh xoay người, để nước rơi trên mặt mình, anh nhắm mắt lại, lộ ra nụ cười khổ. Có lẽ anh nên giải thoát từ lâu.

Cửa phòng tắm mở ra, nghe được tiếng chuông cửa, anh đi hai bước mở cửa.

Bảo Thục thở hồng hộc nhìn anh, hai má hơi đỏ, có lẽ vì vội vã trở về.

“Tớ không đi rút phần thưởng…” Cô nhìn anh, vẻ mặt chân thành.

Dư Chính bỗng nhiên mỉm cười, nước ở đuôi tóc vẫy trên người Bảo Thục. Có lẽ, anh vĩnh viễn đừng hòng giải thoát.

Buổi tối anh cùng cô đi rút phần thưởng, vậy mà rút trúng một bộ khăn mặt Esprit.

Lúc ăn cơm ở Tân Vượng, Bảo Thục vui vẻ lấy ra phần thưởng, lẩm bẩm nói

mãi: “Màu xanh này tôn lên nước da của cậu, cậu nói có phải không?”

Anh đang ăn dứa, không trả lời, nhưng tâm tình vui vẻ không có lý do.

Bảo Thục ngừng động tác tay, kinh ngạc nhìn một góc ở nhà hàng, anh cũng theo ánh mắt cô nhìn qua.

Là Trì Thiếu Vũ, cùng ăn tối với một cô gái khác. Bọn họ vừa nói vừa cười, dường như rất vui vẻ.

Dư Chính quay đầu lại, nói: “Ăn mì của cậu đi, không thì nguội đấy.”

“Cậu cũng thấy phải không?” Bảo Thục nghi hoặc nhìn anh.

Dư Chính cười cười, thấy được thì thế nào, nhìn thấy thì đại diện là

chân tướng, không nhìn thấy chẳng lẽ là chưa từng xảy ra gì sao? Mà chân tướng, thật sự quan trọng như vậy ư?

Bảo Thục biết anh không muốn quan tâm, cho nên cô hơi tức giận. Định đứng dậy, lại bị anh giữ chặt.

“Đồ ngốc này, ngồi xuống cho tớ.” Anh thấp giọng nói, cau mày.

“Tớ muốn đi hỏi rõ ràng.” Cô quật cường trả lời.

Anh kéo tay cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đáp án, không nên từ cậu biết trước.”

Cô nhìn ánh mắt anh, vẫn không nhúc nhích. Bỗng nhiên cô giãy tay anh

chạy đi, Dư Chính đứng dậy muốn ngăn cản cô, nhưng phát hiện cô không

phải đi về phía Trì Thiếu Vũ, mà chạy ra cửa nhà hàng.

Anh nhanh chóng vén màn đuổi theo, vẻ mặt Trì Thiếu Vũ phức tạp ở góc

nhà hàng nhìn bóng lưng của anh, sau đó anh ta lộ ra nụ cười mê người về phía cô bạn gái ở bên cạnh.

Dư Chính xuống taxi, Bảo Thục vẫn còn trên chiếc xe trước chờ tài xế thối tiền lẻ. Anh đi qua, cô đóng cửa cái ầm.

Hai chiếc taxi đều rời đi. Dưới đèn đường chỉ có bóng dáng thật dài của hai người họ.

“Dư Chính, cậu nói cho tới biết.” Bảo Thục mở miệng trước.

“…”

“Lúc đó cậu đã sớm biết Crig cùng những cô gái khác chơi đùa ở bê