
guyện vọng một với số điểm cao, hiển nhiên trở thành đàn em khoá sau của cô và Nhã Văn.
Lạ ở chỗ, Gia Thần chẳng hề lấy làm mừng, hai cha con vẫn hết sức
căng thẳng. Đó là lần duy nhất Thư Lộ thấy người nhẹ nhàng ôn tồn như
Gia Thần mà cũng nổi giận lôi đình. Bộ mặt xầm xì của đàn ông nhà họ Bùi quả nhiên khiến người ta thấy mà chùn.
Gia Tu nhận được thông báo đi công tác ở tổng bộ, nhưng hộ chiếu chơi trò mất tích ở đâu không rõ. Cuối tuần, anh lục tung cả nhà, mồ hôi mồ
kê nhễ nhại suốt một ngày, sau cùng mới phát hiện đồng chí ấy bị anh kẹp trong quyển sách đặt chỗ bồn cầu.
Gia Tu cười trừ:
- Xem ra, cái tật tiện thứ gì cũng lấy làm kẹp sách của anh phải sửa mới được.
Thư Linh bắt đầu đi làm trở lại. Cô hồi phục khá tốt, vóc dáng so với hồi chưa sinh em bé, xem chừng không biến đổi gì mấy. Mỗi lần về nhà,
thấy mẹ và chị vất vả chăm sóc đứa bé, nhưng mặt vẫn tươi roi rói, gợi
cô suy nghĩ, thì ra sau khi có con, người mẹ sẽ hoàn tất một quá trình
trưởng thành khác trong cuộc đời mình.
Ngồi bên mép giường, Thư Lộ hỏi mẹ:
- Mẹ, hồi con còn nhỏ, mẹ cũng chăm sóc con như vậy ạ?
- Chẳng nhớ nữa… – Mẹ cô đáp bâng quơ: – Hồi con còn nhỏ, một tay bố con chăm mà.
- … Không thể nào. – Thư Lộ trợn mắt, cứ làm như “Nghìn lẻ một đêm” vậy.
- Hồi con chưa tròn một tuổi, đúng lúc mẹ phải tham gia lớp bổ túc
đại học, tối nào cũng phải lên lớp, chỉ có ba và Thư Linh ở nhà chăm
con.
- Thế ạ? – Thư Linh tức cười nói: – Sao con chẳng nhớ gì nhỉ.
Bà Tào hừ mũi nói:
- Bởi lúc đó con mới bốn, năm tuổi thôi, không phá phách là may lắm rồi.
Trên đường về nhà, Thư Lộ cứ ngẫm mãi lời mẹ nói, từ lúc biết ghi nhớ sự việc đến giờ, hình ảnh dịu dàng của mẹ lấp đầy ký ức cô, còn ký ức
về ba chỉ có khuôn mặt khó đăm đăm. Chưa bao giờ cô nghĩ, ba lại chăm
bẵm mình như lời mẹ nói. Hoặc có lẽ, ba không chăm sóc nổi trẻ con, nên
trong lúc cô mặc sức khóc quấy thì ba quyết định dành tình cảm cho cô
con gái lớn.
Nghĩ tới đó, bất giác cô bật cười, Gia Tu cầm tay cô:
- Cười gì vậy?
- Có gì đâu, em chỉ đang tưởng tưởng cảnh ba thay tã cho em hồi nhỏ, tự nhiên thấy hài quá.
- Tại sao?
- Bởi ba là người nghiêm khắc, gần như chưa từng cười đùa với em. –
Thư Lộ ngả vào vai Gia Tu, sực nhận ra, mình thấp hơn anh không chỉ nửa
cái đầu.
- Nhưng đó là ba em mà, không phải à?
Thư Lộ nghiêng đầu nghĩ, cuối cùng đành chấp nhận hình ảnh một người
ba từng thay tã, từng mớm sữa cho cô, một người ba khác hoàn toàn với ký ức của cô.
- Yêu có rất nhiều cách để biểu lộ, có người thường chọn cách khó
hiểu, nhưng nói chung, họ vẫn biểu đạt ra ngoài. – Anh vòng tay ôm eo
cô.
Nhờ ánh đèn đường, cô thấy đường nét khuôn mặt đang nghiêng nghiêng của anh, bỗng mường tượng cảnh anh làm cha.
- Có khí anh sẽ là một người ba tuyệt vời. – Thư Lộ choàng tay ôm
ngang thắt lưng anh. – Nhưng em đảm bảo, anh cũng khiến bọn trẻ con sợ
cho coi.
- Tại sao? – Anh liếc xéo cô, ra chiều phật ý.
- Là bởi… – Thư Lộ nhát gừng mãi mới lấy đủ can đảm để nói: – Lần đầu tiên gặp anh, em thấy anh có vẻ bề ngoài y chang bọn buôn người mà hồi
nhỏ mẹ hay doạ em.
***
Sinh nhật Gia Tu vào cuối tháng Tám, họ lại không giống những cặp
tình nhân hay những đôi vợ chồng khác, thay vì tổ chức sinh nhật rầm rộ
cho nhau, hai người chỉ bày một bữa cơm đơn giản, và năm nay cũng không
ngoại lệ.
- Cần ước gì không? – Sau bữa cơm, Thư Lộ hỏi.
- Từ hồi tám tuổi trở đi, anh đã thôi cái trò này rồi.
- Hồi tám tuổi, có chuyện gì xảy ra với anh à?
- Nội anh nói, sáng sớm ngày Giáng sinh, chính nội thả kẹo vào tất đặt đầu giường anh.
- … – Vẻ kỳ quái hiện rõ trên mặt Thư Lộ: – Hồi anh còn nhỏ đã có lễ Giáng sinh rồi à?
- Ông bà nội anh là tín đồ Cơ đốc giáo, hồi anh còn nhỏ, lễ Giáng
sinh bị hạn chế. – Anh ngừng một lát đoạn nói: – Nhưng tín ngưỡng vẫn
thôi thúc chúng ta làm việc không được phép.
Thư Lộ trợn tròn mắt, rồi mới phát hiện ra, quả thực hai người sống ở hai thời đại hoàn toàn khách nhau. Tuổi thơ trong ký ức của cô vô cùng
tươi vui thoải mái, còn anh lại bị kiềm hãm áp chế.
- Em từng trải qua điều tương tự chưa? – Đặt ly rượu trên tay xuống,
dường như Gia Tu đang đắn đo: – Là vậy, giả sử, ngay từ lúc đầu em đã
tin tưởng tuyệt đối vào một việc nào đó, nhưng khi em biết thực ra điều
đó chỉ là giả tạo, và rồi em nghi ngờ mọi chuyện.
- … – Thư Lộ không biết phải nói gì, bỗng trong đầu cô hiện lên hình
ảnh cuốn sổ của Tâm Nghi, mà mấy tuần trước cô từng cố gắng quên.
- Từng có một dạo, anh lún sâu trong thứ cảm xúc đó. – Gia Tu nhìn cô.
- …
- Nhưng sau này, có một ngày anh hiểu ra, tin hay không, không hề quan trọng, cái chính là, em đang đeo đuổi điều gì.
- Đeo đuổi?
- Khi biết được, kẹo trong tất là do ông nội thả vào, anh đã nghi ngờ mọi thứ liên quan tới lễ Giáng Sinh. Nghi ngờ ông già Noel phát kẹo cho những em bé ngoan vào đêm Bình an, phải chăng ông ta không có một cỗ xe thật sự, nghi ngờ bộ đồng phục đỏ trắng của ông ta, nghi ngờ bộ râu
trắng muốt… Sau cùng, thậm chí anh bắt đầu nghi ngờ, phải chăng ông già
Noel không thực sự tồn tại