Old school Swatch Watches
Hạnh Phúc Ước Hẹn

Hạnh Phúc Ước Hẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322383

Bình chọn: 9.5.00/10/238 lượt.

ột giây không chú ý cũng biến thành cơ hội cho đối

phương.

Hoắc Yến Phi liên tục tấn công, Tỉnh Thành đành nhảy lên

cao phát bóng cho Chu Lập Dông, vốn dĩ Chu Lập Đông có cơ hội đập bóng

nhưng anh không làm, chỉ phát nhẹ cầu cho Tư Nguyên, Tư Nguyên cũng phát bóng rất nhẹ, quả cầu bay qua lưới rồi rơi xuống.

Hoắc Yến Phi vô cùng ảo não, trách móc Chu Lập Đông: "Vì sao không đập bóng để ăn điểm?"

Chu Lập Đông chỉ cười: "Mình sợ vướng lưới, ngay cả cơ hội quay người cũng không có!"

Tay cầm cầu của Tư Nguyên run rẩy, quả cầu bay nhanh trước mặt Hoắc Yến

Phi. Hoắc công tử phản ứng rất nhanh, nhẹ nhàng đỡ cầu, quả cầu bay

ngược lại, Tư Nguyên đành đánh cầu lên cao để tìm cơ hội.

Cầu bay về phía Chu Lập Đông, Hoắc công tử đứng bên cạnh hét to: "Đập đi, Lập Đông, mau đập đi"

Chu Lập Đông không kịp suy nghĩ, đập cầu, cầu bay về phía Tư Nguyên. Tư

Nguyên muốn chạy lên phản công nhưng bị trượt chân, trọng tâm không vững nên bị ngã.

Lúc ngã xuống , Tư Nguyên cảm thấy buồn cười, không phải chỉ là một quả cầu thôi, vì sao phải cố sống cố chết như thế?

Thấy Tư Nguyên bị ngã, Tỉnh Thành vội vàng lao lại, Chu Lập Đông còn nhanh hơn anh

"Không sao chứ?" Chu Lập Đông đỡ Tư Nguyên, muốn giúp cô đứng dậy, Tư Nguyên

gạt tay anh ra không do dự. Chu Lập Đông ngượng ngùng nhìn cô đang cố

gắng đứng dậy.

Hoắc công tử cũng lao lại, nhìn thây vết thương trên tay Tư Nguyên, anh nói: "Tiểu tài nữ, cánh tay cô bị chảy máu rồi!"

Tỉnh Thành nhanh nhẹn cởi áo khoác cùa mình buộc một vòng trên tay Tư Nguyên rồi nói: "Hình như trên xe có bông băng, tôi đi lấy!"

Hoắc Yến

Phi cũng đi theo, quay đầu lại dặn dò: "Tiểu tài nữ, cô cố chịu đựng một lát, tôi đi mua một chai nước lọc về rửa vết thương cho cô!”

Tư Nguyên dùng tay còn lại giữ cánh tay bị thương, cười nói: “ Không cần, chỉ là vết thương ngoài da thôi."

"Đừng cố gắng tỏ ra dũng cảm, máu chảy thấm vào áo rồi! Hoắc công tử vỗ nhẹ lên tay cô.

Nhìn vệt máu trên nền đất, Tư Nguyên muốn chảy nước mắt không phải vì cảm

giác đau bởi vết thương mà vì cảm giác buồn bã trong lòng.

Chu Lập Đông yên lặng đứng bên, dường như bị thôi miên, sau một hồi anh mới cúi người nhặt chiếc vợt trên mặt đất.

"Em vẫn dùng nó sao?" Anh hỏi.

Trước đây anh củng có một chiếc vợt giống hệt như vậy, đó là vợt hai người

cùng nhau chọn khi vào đội thi đấu của trường, tiếc rằng đã bị Thẩm Lợi

nghĩ là đồ bỏ đi nên vứt mất.

Lúc đó Thẩm Lợi nói: "Ai còn dùng vợt cầu lông bằng chất liệu này nữa? Bây giờ ngườỉ ta đều dùng thép các bon rồi"

Vì thế cô vứt nó đi rồi mua cho anh một chiếc vợt nhãn hiệu nổi tiếng giá

vài nghìn tệ, còn anh nhìn thấy tất cả những chuyện này xảy ra, không hề có bất kỳ sự phản đối nào.

Chỉ có điều, một chiếc vợt tốt hơn không giúp anh nâng cao trình độ, thậm chí sau này anh không muốn chơi cầu lông nữa.

Tư Nguyên không trả lời, hít thở một hơi thật sâu rồi nói; "Chu Lập Đông, anh tránh xa em một chút có được không?"

Lập Đông sững người ngạc nhiên.

Tỉnh Thành cầm băng gạc đến cuộn từng vòng quanh cánh tay của Tư Nguyên,

Hoắc công tử đứng cạnh liên tục nhắc nhở: "Tỉnh Thành, cậu nhẹ tay một

chút! Dừng làm đau tiểu tài nữ."

Tư Nguyên cười: "Không sao, không đau chút nào, thật đấy!"

Hoắc công tử nhìn cô rồi không nói gì nữa.

Chu Lập Đông mặc áo khoác vào rồi nói: "Lát nữa hai người đưa Tư Nguyên về, mình có việc phải đi trước."

Nhìn theo bóng dáng vội vã của Chu Lập Đông, Hoắc công tử bĩu môi: "Giả vờ

như thật. Làm gì có chuyện ngày nào cũng bận như thê?"

Tỉnh Thành chăm chú băng bó cho Tư Nguyên, lúc vô tình ngẩng đầu lên, anh nhìn

thấy một giọt nước mắt chực rơi trên khóe mắt của Tư Nguyên rồi nhanh

chóng biến mất.

"Tiểu sư muội!" Anh làm mạnh tay hơn, gọi cô 1 một tiếng.

"Sao?" Tư Nguyên lấy lại được nụ cười trong sáng rạng rỡ

"Đau thì nói một tiếng” Tỉnh Thành nói.

"'Không đau, cảm ơn Tỉnh sư huynh!" cô cúi đầu thấy tay mình bị băng kín mít "Chúng ta chơi thêm một lần nữa!”

Tỉnh Thành vuốt mái tóc mềm mại của cô, đầy vẻ yêu thương: “Bị thương rồi còn chơi gì nữa? Nghỉ ngơi một lát đi”

Hoắc công tử cũng phụ họa; "'Phải, ba người chơi thế nào được”

Tư Nguyên ngẩng đầu nhìn Hoắc công tử, ánh mắt như cầu khẩn: “Anh chơi với Tỉnh sư huynh đi, tôi ngồi bên cạnh xem!"

“Thôi, hay là chúng ta đi bộ đến khuôn viên trường." Tỉnh Thành đề nghị.

Ba người bước ra khỏi sân vận động, đi về hướng đông.

Lúc đi qua sân bóng rổ, Hoắc Yến Phi nói: "Lúc đầu tôi và Tỉnh Thành suýt chút nửa vào đội bóng rổ!"

"Vì sao không vào nữa?" Tư Nguyên tiện miệng hỏi

Tỉnh Thành cười lớn: "Hoắc công tử luôn để bụng một câu nói!"

"Câu gì?" Bỗng nhiên Tư Nguyên thấy tò mò.

Tỉnh Thành cười nói: "Có người nói cậu ấy đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển!"

"Ô?" Tư Nguyên nhìn Hoắc công tử, "Miêu tả rất chuẩn xác, ai nói thế"

"Còn có ai có thể hiểu cậu ta như thế? Chính là Tổ Kế" Tỉnh Thành càng lúc càng cười to.

Hoắc Yến Phi mặt mày ủ rũ đến mức Tư Nguyên cũng cười theo.

"Tên tiểu tử này, vì câu nói đó của Tổ Kế mà bảo thế nào cậu ấy cũng không chịu chơi bóng rổ nữa." Tỉnh Thành than