The Soda Pop
Hào Môn Đoạt Tình

Hào Môn Đoạt Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326732

Bình chọn: 7.00/10/673 lượt.

gười trước khi giãy chết thì phản kích là đáng sợ nhất. Bà năm đó là nhân tình được ông ta sủng ái nhất lại còn sinh đứa bé cho ông ta, nếu như ông ta biết Tinh Tinh là con gái của mình thì lúc rơi vào thảm cảnh này ông ta ít nhất sẽ cảm thấy có chút an ủi mới đúng chứ?"

"Ông ở đây nói nhăng nói cuội gì đó? Tinh Tinh tại sao có thể là con của ông ta? Tiết Thiệu Trạch, ông chỉ biết nói suông thôi làm gì có bằng chứng!" Lữ Bích Viện nghe được câu này thấy sốc vô cùng. Cả đời này của bà cũng chưa từng sợ như vậy. . . . . .

"Bà có cần tôi tìm Trương Trọng Khải ra mặt không? Theo tình hình hiện tại sắp bị phá sản chỉ cần tôi muốn thì khẳng định toàn bộ chuyện gì mà ông ta biết sẽ mang ra kể hết." Tiết Thiệu Trạch lạnh lùng nhìn Lữ Bích Viện đang ngồi trên mặt đất, thẳng lưng đi tới lướt qua bên cạnh, đi ra trước cửa phòng lại nói tiếp: "Lữ Bích Biện, bắt đầu từ ngày mai, tôi không hy vọng ở trong nhà này còn nhìn thấy bóng dáng của bà."

Hai mươi năm này, ông đã để thù hận cho che mắt tất cả tâm trí, ép người phụ nữ mình yêu phải bỏ đi, để cho bà phải chết thảm sau khi sinh con. Ông cũng ít khi quan tâm đến đứa con gái duy nhất của bọn họ, lại còn giúp người khác nuôi dưỡng con gái, hiện tại tất cả cũng sẽ phải kết thúc, phải kết thúc rồi!

Cha của Trương Trọng Khải là bạn thân của Tiết Đào cha của Tiết Thiệu Trạch, hai người cùng nhau gây dựng công ty ngày càng phát triển, đáng tiếc sau này cha của Trương Trọng Khải lại phản bội cha của ông.

Ông ta lợi dụng bạn tốt đối với mình luôn luôn tin tưởng bèn tìm kế lấy được dự án hợp tác khai phá sau đó liên thủ với công ty khác đóng băng một lượng tiền mặt lớn của công ty bọn họ. Mấy lần âm mưu phá hoại dự án, cuối cùng đem toàn bộ tiền bạc lấy đi làm công ty không có cách nào nhúc nhích. Sau đó lại đem những thứ kia ra quang minh chính đại tiếp tục khai thác. Lần lượt từng chuyện một giống như quả bom nổ dây chuyền, nổ cho cha ông thương tích đầy mình, thân là người sáng lập công ty Tiết Đào không thể nào tiếp tục chống đỡ.

Ngân hàng không ngừng hối thúc cùng với các đại cổ đông trong Hội đồng quản trị ngày ngày muốn rút vốn về, thậm chí còn phải đối mặt với kiện cáo. Tiết Đào gọi điện cho Tiết Thiệu Trạch lần cuối sau đó mang theo vợ mình từ trên lầu cao nhất của công ty nhảy xuống.

Không còn hy vọng, vô cùng thê thảm. Chỉ để lại người con trai còn chưa hiểu chuyện trên nhân thế. Tương lai phải chống đỡ với bao nhiêu hung ác trên đường đời.

Những năm này, cố gắng của ông rốt cuộc đều là vì báo thù cho cha mẹ , những gì Trương gia lấy đi từ Tiết gia toàn bộ cũng trở về trên tay của ông. Năm đó chỉ cần những gì có liên quan đến Trương Trọng Khải ông đều muốn đoạt lấy, kể cả người tình gái làng chơi xinh đẹp là Lữ Bích Viện, từ đó ép vợ của ông phải bỏ đi. Từ khi người phụ nữ này bước chân vào Tiết gia ông cũng chưa từng chạm vào người bà ta, ông từng bước một đem những gì vốn thuộc về bọn họ đoạt lại, nhưng hình như cái mà ông mất đi còn nhiều hơn. . . . . .

Cuối cùng những khúc mắc kia cũng đã phơi bày rõ ràng, nhưng sao trong lòng ông một chút vui sướng cũng không có?

Tim của ông cảm thấy trống rỗng vô cùng khó chịu.

Người rời đi luôn là người hạnh phúc, bi thảm nhất vẫn là người bị lưu lại kia.

Cha mẹ ông tuyệt tình ra đi bỏ lại một mình ông năm đó chưa được mười tuổi, người đàn bà mà ông yêu mến nhất cũng bỏ lại ông buông tay với nhân gian, con gái của ông hôm nay cũng đã lấy chồng, trên đời này thực sự chỉ có một mình ông đơn độc.

Mà con rối ông dùng hai mươi năm là mẹ con Lữ Bích Viện cũng đã mất đi giá trị lợi dụng. Cuộc đời của ông còn đọng lại những thứ gì đây?

"Tiết Thiệu Trạch, ông đứng lại." Nghe được ông vô tình đuổi đi, Lữ Bích Viện giùng giằng từ dưới đất đứng dậy, từ phía sau bắt được tay của Tiết Thiệu Trạch hỏi: "Ông nói vậy là có ý gì?"

"Có ý gì? Lữ Bích Viện, người thông minh như bà làm sao lại không hiểu?" Tiết Thiệu Trạch trực tiếp hất tay Lữ Bích Viện ra: "Bà không phải sẽ thật muốn để tôi sai người tới đuổi đi đấy chứ?"

"Tiết Thiệu Trạch, ông không thể đối xử với tôi như vậy, tôi đã theo ông nhiều năm như vậy ông không thể nhẫn tâm như thế được." Hung ác trong mắt ông khiến chân của Lữ Bích Viện lần nữa nhũn ra, đôi tay cố gắng chống đỡ vào cửa phòng."Lữ Bích Viện, những gì cần nói tôi cũng nói rồi, tự mình giải quyết cho tốt đi!" Tiết Thiệu Trạch không để ý tới bà ta nữa xoay người không có một tia lưu luyến nào đi xuống lầu.

"Tiết Thiệu Trạch, người đàn ông không có lương tâm này. . . . . . Thẩm Quân Hoa chết cũng muốn rời đi ông cũng thật chính xác. . . . . ." Nhìn bóng lưng đoạn tuyệt đó của ông Lữ Bích Viện liền gào to lên.

"Bà nói cái gì?" Thân thể cao lớn chợt chấn động mạnh một cái, Tiết Thiệu Trạch vốn đang bước xuống lầu chợt dừng lại, đi đến chỗ của Lữ Bích Viện, bàn tay thon dài dùng sức bóp cổ của bà: "Lữ Bích Viện, tôi cảnh cáo bà, bà còn dám nói những lời như vậy lần nữa để cho tôi nghe được, tôi sẽ khiến cho bà sống không bằng chết!"

Cho đến khi mặt bà ta bởi vì khó thở mà xanh tím tái thì Tiết Thiệu Trạch mới