
cho nàng đến nay còn cảm thấy ngượng ngùng dị thường, còn có mấy
lần lại không chút tự nhiên nào làm bộ chủ động dắt tay nàng, hôn quân
giống như một chút cũng không bài xích cùng nàng ở quá gần.
Len lén liếc mắt nhìn người đang đi bên cạnh nàng
Hoàng Phủ Tấn, gò má của hắn lúc này có vẻ rất nhu hòa, hôn quân có phải bắt
đầu không bài xích nàng hay không?
Tại sao trong lòng nàng lại có một loại cảm giác cao
hứng còn mang theo nhỏ nhỏ hưng phấn đây.
Có thể làm chủ hậu cung sao?
Bây giờ trong cung, Phúc Quý đã ôm một đống tấu chương
từ trong ngự thư phòng đem tới, ở trong đại điện Vân Tiêu Cung.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.” Thấy hai người
Hoàng Phủ Tấn đi vào, hắn liên tục nghênh đón không ngừng.
“Tấu chương đã lấy tới?” Hoàng Phủ Tấn mở miệng hỏi.
“Vâng, hoàng thượng, tấu chương đều ở trên bàn.”
“Ừ.” Trầm giọng đáp một tiếng, hắn đem Tiểu Thiên kéo
đến bên bàn đọc sách, lấy ra một phần tấu chương trong đó đưa tới trước mặt
nàng, mở miệng nói: “Mở ra xem một chút.”
“Tấu chương?” Kỳ quái, hôn quân này đem tấu
chương cho nàng nhìn làm gì? Tiểu Thiên nhận lấy tấu chương trong tay
Hoàng Phủ Tấn, cũng không mở ra.
Hôn quân này không nói rằng đem
nàng kéo tới Vân Tiêu Cung, lại đưa cho nàng một phần tấu chương để xem,
hắn cũng có chút quá kỳ quá đi.
Chẳng lẽ. . . . . .
Tiểu Thiên nheo cặp mắt lại, chẳng lẽ hôn quân là muốn
kiếm cớ giết nàng?
Nàng cả kinh trừng lớn đôi mắt, hôn quân này thật
là âm hiểm!
Hoàng Phủ Tấn nhìn trên mặt Tiểu Thiên lại thay
đổi một lần nữa, chân mày hắn lại một lần nữa nhíu lại.
Nữ nhân này cả ngày lẫn đêm đều ảo tưởng cái gì thế,
cho nàng xem phần tấu chương cũng có thể hiện ra vẻ mặt như thế
.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi lại đang ngây ngốc cái
gì?” Thanh âm Hoàng Phủ Tấn vang lên, chưa từng thấy qua nữ nhân nào lực chú
ý phân tán giống như nàng vậy .
“Hậu cung không phải là không thể tham gia vào
chính sự sao?”. Quả tim nhỏ của Tiểu Thiên đập nhanh mở miệng hỏi,
nàng cũng không thể bảo đảm hôn quân có phải muốn đợi sau khi nàng xem phần tấu
chương này, cho thêm nàng cái tội người trong hậu cung tham gia vào chính
sự hay không. Dạng như vầy, may nhờ nàng xem TV rồi, còn biết một chút ít
chuyện trong hoàng cung.
“Trẫm để cho ngươi xem ngươi liền xem, dài dòng cái
gì?” Hoàng Phủ Tấn không nhịn được rống lên.
“Ngươi. . . . . . Ngươi sẽ không chờ sau khi ta xem
phần tấu chương này, cho ta thêm cái tội là nữ nhân hậu cung tham gia vào việc
chính sự chứ?” Tiểu Thiên không nhịn được hỏi ra miệng, không hỏi rõ ràng, nàng
chết cũng không xem phần này tấu chương.
Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên đứng ngay trước mặt mình
đôi mắt vô tội chớp chớp.
Nữ nhân này có phải suy nghĩ quá nhiều hay không?
Mới vừa rồi nàng do dự không chịu xem phần tấu chương kia, không phải là nghĩ
hắn sẽ lấy cái cớ nữ nhân hậu cung không được tham gia vào chính sự
giết nàng chứ.
Nàng ngược lại yêu mạng sống, nghĩ đến chu toàn như
vậy! Nghĩ đến đây, trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một nụ cười
khổ, đụng phải nữ nhân như vậy, hắn đành chịu.
Miễn cưỡng liếc nàng một cái, Hoàng Phủ Tấn tức giận
mở miệng nói: “Niếp Tiểu Thiên, nếu trẫm muốn giết ngươi như lời ngươi nói…,
ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao?”
Những lời này hắn nói xong đã đủ rõ ràng đi.
“Vậy ý của ngươi là nói, ta. . . . . . Ta xem phần tấu
chương này sẽ không có sao ?” Nàng vẫn là không yên lòng hỏi
lại, vấn đề đại sự này liên quan đến sinh mạng, mơ hồ
là không đ
Cuối cùng, Hoàng Phủ Tấn bị nàng làm cho không có biện
pháp, biết nổi giận cũng vô ích, hắn không thể làm gì khác hơn là bình tĩnh,
gật đầu một cái, mở miệng nói: “Ừ, trẫm để cho ngươi xem, nói đúng là, ngươi
xem cũng không có chuyện gì.”
“Đây chính là khẩu dụ của hoàng thượng, đúng không?”
“Ừ, đúng!” Bình tĩnh, Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa
gật đầu một cái, tính nhẫn nại của hắn đời này đoán chừng ở trước mặt tiểu
nữ nhân này cũng bị mài hết.
“Vậy. . . . . .”
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi rốt cuộc có xem hay
không?” Tiểu Thiên đang muốn mở miệng, Hoàng Phủ Tấn rốt cục vẫn phải không
nhịn được cao giọng rống lên.
“A, a, ta xem, ta xem.” Lập tức trở nên bộ dạng trung
thực, nàng mở ra tấu chương xem lại.
May mắn, nàng còn biết nhiều cổ văn như vậy, nếu không
tới nơi này mù chữ sẽ mất thể diện thành đồ bỏ đi được rồi.
Sau khi xem xong, mặt nàng nghi ngờ nhìn Hoàng Phủ Tấn
bên cạnh: ”Phần tấu chương này không phải nói lão già Niếp Vân Hạc kia
không cho quân khu đưa lương sao?”
“Ừ, ngươi cảm thấy thế nào?” Hoàng Phủ Tấn nhìn mặt
Tiểu Thiên, cố gắng ở trên mặt nàng tìm ra một chút tâm tình, chẳng qua là nàng
mới vừa nói câu kia “lão già Niếp Vân Hạc kia” lại làm cho Hoàng Phủ Tấn cảm
thấy một chút kinh ngạc, mặc dù chính Tiểu Thiên ghét Niếp Vân Hạc, nhưng
ít nhiều gì nàng cũng cùng họ tên với lão già kia thậm chí lão già kia còn
là phụ thân của nàng, tựa hồ có chút không đúng.
“Cái gì thấy thế nào? Hành sự bất lực liền xử trí theo
quân pháp.” Tiểu Thiên miễn cưỡng mở miệng nói, đem tấu chương ném lê