
ng
gật đầu một cái, “Ừ, mùi vị quả thật không tệ.” Nàng rất thưởng thức tài nấu
nướng của mình. Phải nói nàng thật đúng là không có ưu điểm gì, người ta làm
thầy thuốc bộ dạng đều lạnh lùng, ai giống bộ dạng “Hộ lý” như nàng, đừng nói
là Thiên Sứ, không xưng là ma quỷ đời trước cũng coi là nàng tích đức.
Theo lời nói của phụ mẫu, chính là, không nghĩ ra nàng
còn có thể làm thầy thuốc, hơn nữa còn là bác sĩ chút danh tiếng .
Cái này có thể nói là người cực phẩm, là cực phẩm
thông minh đi. Hắc hắc ~~ đây là tự giải thich với bản thân mà thôi.
Vì vậy, ở trên người nàng duy nhất có thể tìm được
một ưu điểm là tài nấu nướng đoán chừng có thể được xưng tụng chữ “Được”.
Hoàng Phủ Tấn nhìn bộ dạng say mê của nàng, tựa hồ đối
với mình thật rất hài lòng.
Cuối cùng, hắn không nhịn được mở miệng nói: “Ngươi
trước kia đều là ăn đồ mình nấu ?” Mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn hỏi vấn đề này, mang
theo một tia nhàn nhạt đau lòng.
“Đúng vậy a.” Ăn thêm một hớp nữa, Tiểu Thiên hàm hồ
trả lời, “Ngươi cho rằng giống như lão đại ngươi, ngày ngày một đống người làm
vây quanh phục vụ ngươi, ta không có phúc như vậy!”
Tiểu Thiên vừa ăn, vừa trả lời rất chân thật, mặc dù
gia đình nàng điều kiện không tồi, còn là thuộc gia đình bác sĩ có truyền
thống, nhưng cũng không có tiền mà ngày ngày cả đám người giúp việc vây quanh
phục vụ nàng.
Nhưng câu trả lời của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn lại
hiểu thành một loại ý nghĩa khác.
Hắn biết Niếp Vân Hạc đối với nàng hai mẹ con như thế
nào, đối với Niếp Vân Hạc mà nói, nữ nhi như nàng làm chuyện gì cũng phải tự
tay, nghĩ tới, ánh mắt hắn lại mang theo một tia nhàn nhạt khổ sở.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Phủ Tấn nổi cơn tức
giận, lão già Niếp Vân Hạc này, lại đối xử với nàng như vậy!
Liếc mắt lần nữa nhìn bàn ăn đầy thức ăn ngon
của Tiểu Thiên, ánh mắt Hoàng Phủ Tấn trở nên nhu hòa.
Kìm lòng không đặng đưa tay sờ sờ đầu Tiểu
Thiên , hắn ôn nhu mở miệng nói: “Khó trách ngươi làm đồ ăn ngon như vậy.”
Hắn không nói nhiều, càng không nói Niếp Vân Hạc đối
đãi với nàng như thế nào, chỉ trong tiềm thức của hắn, hắn không muốn làm nàng
thương tâm.
Cử chỉ cưng chìu của Hoàng Phủ Tấn làm cho tâm
Tiểu Thiên chợt lạc quan một chút, nàng mỉm cười không nói, đầu rủ thấp xuống
chút.
Hôn quân này hôm nay thật là không được bình thường.
Che dấu khẩn trương cùng ngượng ngùng trong lòng, nàng
nhướng mắt, khôi phục cái bộ dáng thường ngày kia, “Hắc hắc ~~~ Hoàng thượng,
vậy chúng ta. . . . . .” Nói đến đây, nàng chợt ý thức được mình lỡ miệng nói,
liền lập tức đổi cách nói khác, “Hoàng thượng, ngươi có nghe nói qua một câu
nói như vầy hay không, muốn bắt được tâm nam nhân, đầu tiên phải bắt được dạ
dày nam nhân.”
Nói những lời này, nàng chớp chớp cặp mắt rất đắc ý
đối với Hoàng Phủ Tấn.
Mà những lời này của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn hơi
ngẩn ra, hắn không hiểu lúc này Niếp Tiểu Thiên tại sao phải nói ra những lời
như vậy.
Nàng biểu đạt quá trực tiếp, nếu là nữ nhân khác, ngay
cả chưa mở lời hắn lập tức phất tay áo rời đi, hoặc là nói, nếu giống như trước
kia ,hắn nhất định sẽ không chút suy tính mắng nàng không biết xấu hổ,
ngay cả thêm những lời nói khó nghe hắn cũng nói ra. Nhưng bây giờ, khi Tiểu
Thiên ở trước mặt hắn, nếu như trực tiếp nói ra lời như vậy thì hắn trừ khiếp
sợ, một chút cũng không bài xích, ngay cả đáy lòng phần nhiều cũng là vui
sướng.
“Ngươi nói như vậy là có ý gì?” Hoàng Phủ Tấn không
nhịn được hỏi ra lời, hắn rất muốn biết đáp án của Tiểu Thiên, trong đáy lòng
hắn mong chờ một loại đáp án.
Hoàng Phủ Tấn hỏi vấn đề như vậy làm Tiểu Thiên giương
mắt mèo nhìn, vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn không để cho nàng nhìn ra tâm tình của mình.
Nàng cũng không biết mình nói những lời này khiến cho Hoàng Phủ Tấn nghĩ đến loại
ý nghĩa khác. Hoặc là nói, cho dù Hoàng Phủ Tấn thật nghĩ đến những ý nghĩ
khác, trong lòng hắn sẽ nghĩ nàng có ý gì? Chẳng qua là, trong tiềm thức của
nàng, vẫn cảm thấy Hoàng Phủ Tấn đối với nàng chán ghét cực kỳ. Vì vậy, nàng
chủ quan đem vấn đề như vậy hỏi ngược lại Hoàng Phủ Tấn.
Mặc dù những lời này chỉ là nói đùa, cũng không hề cố
ý cho Hoàng Phủ Tấn nghe, nhưng Hoàng Phủ Tấn lại không cho đáy lòng của nàng
chìm xuống , cũng không có biểu hiện ra một chút.
Dù sao nàng cũng phải trở về, ở chỗ này, ngàn vạn
không thể bị phiền toái những chuyện không cần thiết, nếu không về sau người
khổ là mình. Nàng lần nữa muốn trốn tránh một số việc trong lòng mình, đây cũng
là nguyên nhân rất trọng yếu. Nàng không thể ngây thơ đem hết thảy lý tưởng hóa
như vậy, thực tế luôn tàn khốc, nàng không thuộc về nơi này, huống chi, Hoàng
Phủ Tấn cũng không thuộc về nàng, không phải sao?
Cho dù, bây giờ nàng đối với tâm tình mình tựa hồ
cũng không có chút gì nắm chắc.
Đáng chết, tối nay nàng rốt cuộc bị làm sao thế này,
sao lại trở nên đa cảm như vậy.
Đuổi ra khỏi đầu, nàng xua đi những thứ khiến trong
lòng không khỏi nặng nề, nàng giương mắt, nhếch miệng lên, bày ra một bộ dạng
rất tùy ý, “Ý của ta rất đơn giản, nói đúng hơ