
cũng bởi vì như thế, mấy ngày nay nàng cùng Tấn nhi có chuyện, bà vẫn
không có dính vào.
Chẳng qua là —— bà cũng không xác định, Tấn nhi hắn sẽ
vì Thiên Thiên mà buông tha cho cả hậu cung sao?
Nhưng, trước mắt xem ra, Hoàng Phủ Gia nam nhi đều là
loại si tình, Thái tổ thái hoàng, Tấn nhi phụ hoàng cũng vậy, về phần Tấn nhi.
. . . . . Đoán chừng cũng sẽ không ngoại lệ.
"Ha ha ~~~ ở trong buồn chán, muốn tìm hoàng tổ
mẫu trò chuyện một chút." Nàng cười khan hướng bên người Thái Hoàng Thái
Hậu ngồi xuống.
Thật ra thì nàng ra ngoài, chủ yếu vẫn là bởi vì nàng
đã nghĩ đến rất rõ ràng, mấy ngày nay Hoàng Phủ Tấn vẫn không có xuất hiện,
quyết định của hắn, nàng nghĩ nàng đã biết rồi, nếu hắn cũng đã quyết định,
nàng còn ẩn núp hắn làm cái gì, tiếp tục trốn ở đó, ngược lại có chút cảm
giác tự mình đa tình.
"Ừ, ừ, tốt, tốt, tốt,..." Thái Hoàng Thái
Hậu hài lòng nói liên tục mấy chữ tốt, kéo qua nàng ngồi vào bên cạnh mình, mở
miệng nói: "Tấn nhi đứa bé kia mấy ngày nay không biết có chuyện gì xảy
ra, mà không tới xem Ai gia một chút, vậy thì nha đầu này có lòng." Thái
Hoàng Thái Hậu những lời này nói xong có chút cố ý.
Quả nhiên, Tiểu Thiên vừa nghe đến Thái Hoàng Thái Hậu
nhắc tới Hoàng Phủ Tấn, mắt của nàng giác liền rũ xuống, trầm mặc một lúc lâu
sau, nàng mới từ khóe miệng miễn cưỡng nặn ra một chút nụ cười , "Nhưng. .
. . . . Có thể là hoàng thượng gần đây tương đối bận."
Nàng như vậy cho Thái Hoàng Thái Hậu giải thích, cũng
giống như là tự cấp mình giải thích.
Nàng hiện tại rất ghét của mình không quả quyết, bên
này không hy vọng Hoàng Phủ cơ tìm đến nàng, trong lòng lại thỉnh thoảng hi
vọng hắn có thể xuất hiện ở trước mặt nàng, nhưng khi hắn xuất hiện ở trước mặt
nàng, nàng có thể nói gì.
"Ừ, cũng có có thể." Thái Hoàng Thái Hậu ý
vị thâm trường nhìn Tiểu Thiên một cái, mở miệng nói: "Tấn nhi đứa bé kia
gần đây nói gì phải nhanh lên một chút sinh con trai, đoán chừng mấy ngày nay ở
cũng đợi ở đâu đùa giỡn phi tử đi."
Vừa nói, Thái Hoàng Thái Hậu theo bản năng nhìn Tiểu
Thiên một cái, nhìn nàng trong nháy mắt trầm xuống sắc mặt, trong mắt nàng nụ
cười sâu hơn, "Thiên Thiên, ngươi nói Tấn nhi sanh ra nhi tử sẽ phải giống
như Tấn nhi một dạng, trưởng thành chính là tuấn mỹ nam tử?"
"Ừ, nhất định là." Nàng cường nhan cười vui
gật gật đầu
"Ừ, Ai gia cảm thấy Lan Phi đứa bé kia dáng dấp
không tệ, nếu là nàng cùng Tấn nhi sanh ra hài tử, khẳng định rất đẹp, ngươi
cảm thấy thế nào?"
"Dạ, kia. . . . . . Kia rất tốt a." Ánh mắt
của nàng ê ẩm, thì ra là hắn mấy ngày nay không có xuất hiện ở Thanh Âm trong
cung đầu, ngay cả đến xem hoàng tổ mẫu thời gian cũng không có, thì ra là hắn
thật như vậy "Bận rộn", vội vàng cùng người ta sanh con.
"Ngươi cũng cảm thấy tốt a?" Thái Hoàng Thái
Hậu nghiêng đầu nhìn Tiểu Thiên, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nha đầu này, rõ
ràng hay là yêu Tấn nhi, tại sao như vậy cố chấp, không nên kiên trì nguyên tắc
của mình, làm nữ nhân của đế vương thật khó khăn như thế sao?
Thái Hoàng Thái Hậu hỏi ra cái vấn đề này đồng thời,
cũng ở đây trong lòng cho mình một cái đáp án, năm đó bà không phải giống như
Thiên Thiên như bây giờ sao.
Không phải là làm nữ nhân của đế vương khó khăn, mà là
làm một nữ nhân yêu đế vương khó khăn, càng khó hơn chính là làm một nữ nhân bị
đế vương yêu.
Ba nghìn giai lệ độc sủng, cưng chìu, không phải là
tất cả nữ nhân đều chịu đựng nổi, nàng năm đó đã từng nghĩ như vậy qua, nhưng
Thái tổ thái hoàng vẫn là vì nàng dứt khoát bỏ qua cả hậu cung.
"Thiên Thiên, Tấn nhi nói rất đúng, ngươi thật là
một hoàng hậu hào phóng, Tấn nhi cưới ngươi, thật đúng là phúc khí." Thái
Hoàng Thái Hậu lại một lần nữa đổ dầu vào lửa tăng thêm một câu.
"Hoàng thượng hắn. . . . . . Hắn quá khen ngợi
ta." Tiểu Thiên trong mắt thoáng qua một tia khổ sở, đúng vậy a, nàng đúng
là hoàng hậu hào phóng , hào phóng đến cứng rắn mà đem người mình yêu đưa cho
người khác.
Đang lúc này, Nguyệt Khê Thái hậu cũng đúng lúc này đi
tới, thấy Tiểu Thiên, nàng động tác dưới chân dừng lại, nhưng cũng không có kéo
dài bao lâu, liền tiếp tục nhấc chân lên, đi tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu.
"Thái Hoàng Thái Hậu." Nàng khẽ nghiêng
thân, hành lễ nói.
"Không cần đa lễ rồi, ngồi đi." Thái Hoàng
Thái Hậu lãnh đạm mở miệng nói, nếu không phải là nữ nhân này là mẫu hậu của
Tấn nhi, Thái Hoàng Thái Hậu là nàng cũng sẽ không lòng từ bi đến bây giờ còn
chứa chấp nàng.
Nguyệt Khê đến ghế bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu ngồi
xuống, nhìn về phía Tiểu Thiên, mở miệng nói: "Hoàng hậu rốt cục cũng chịu
đi ra sao?" Trong lời nói của nàng mang theo rõ ràng châm chọc.
Khi nàng nói những lời này Tiểu Thiên giương mắt nhìn
về phía bà ta, bà ta lộ rõ vẻ chán ghét trên mặt khiến Tiểu Thiên không khỏi
nhíu mày, khóe miệng giật giật, nàng mở miệng nói: "Thái hậu cũng ở đây,
cũng không có tính toán trở về Hạo Nguyệt đi? Nước không thể một ngày không có
vua, Thái hậu cùng tiểu hoàng thượng ngày ngày đợi ở Kim Lăng cũng không phải
là biện pháp,