
u tử này
giận đến thành như vậy? Quả nhiên không đơn giản, có cơ hội phải thỉnh giáo
nàng.”
Tầm Hoan lâu bên này sớm đã náo nhiệt, rất nhiều
người không có tiền đi kỹ viện đã ở trước cửa kỹ viện ồn ào.
“Có lầm hay không a, nhìn một cô nương cũng phải
tốn tiền.”
“Đúng vậy a.”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Mà bên kia mấy đại kim chủ có tiền là vẻ mặt
khinh thường địa nhìn mấy người kia, “Muốn xem đại mỹ nhân Như Mộng, phải tốn
tiền, không có tiền thì thôi, còn đến Tầm Hoan lâu làm cái gì?”
“Đúng, đúng, Ngô đại gia thật sự là người rộng
rãi.” Tú bà nghe Ngô đại gia nói như vậy, sớm đã vui ngất trời , vội không
ngừng phụ họa nói.
“Ừm, Lan mụ mụ, bổn đại gia ra 100 lượng, Như
Mộng cô nương hôm nay liền theo ta .” nói xong, Ngô đại gia từ trong lòng lấy
ra ngân phiếu một trăm.
“Một trăm lượng đã nghĩ bao Như Mộng cô nương
sao, ta ra 150 lượng.” Một chỗ khác, vang lên thanh âm của một người nam nhân.
“Tốt, dám theo ta tranh sao, ta ra 200 lượng.”
Ngô đại gia lại một lần nữa kêu lên.
“Bổn đại gia ra 500 lượng!”
“Ta ra một ngàn hai lượng!” Giá càng ngày càng
cao, nghe được Tiểu Thiên mở to hai mắt nhìn.
Người này đích thật là kẻ có tiền, vì nữ nhân ra
giá như thế mà không đau lòng.
“Hiện tại là như thế nào? Muốn bán đấu giá?”
Tiểu Thiên lẩm bẩm, nếu như vậy đi xuống, nàng còn có thể nhìn thấy hoa khôi
trong truyền thuyết không?
Lúc này kêu giá đã muốn tới 5000 lượng rồi, có
người đã muốn kêu không nổi nữa.
Oa tuyệt vời, Như Mộng cô nương này thật đúng là
đáng giá, một ngày có thể kiếm 5000 lượng, hơn nữa còn có nam nhân không hết hy
vọng ra giá, nửa ngày thời gian không kết quả liền trở về.
Nghĩ như vậy , Tiểu Thiên cao giọng hô ”2 vạn
lượng!”
Nàng lúc đó, làm cho hiện trường thoáng chốc
tĩnh lặng, cùng lúc đó, vừa mới tiến tới kia hai người cũng vì Tiểu Thiên một
tiếng kêu to mà dừng cước bộ, tầm mắt hướng nàng quay lại, hai người không phải
ai khác mà là Hoàng Phủ Tấn cùng Đoạn Ngự.
Hoàng Phủ Tấn liếc mắt một cái liền nhận ra
trước mắt này cách ăn mặc thành nam nhân là niếp Tiểu Thiên, nhìn thấy vẻ mặt
đắc ý vui vẻ của nàng, mặt Hoàng Phủ Tấn tức khắc đen sạm.
Nữ nhân chết tiệt này không phải ở Thanh Âm cung
cùng Hoàng tổ mẫu sao ? Tại sao lại đến nơi này nơi dành cho nam nhân? Còn ăn
mặc thành bộ dáng nam nhân?
Nàng dám đến kỹ viện! Hoàng Phủ Tấn nheo hai mắt
lại , trong mắt mang theo vài phần hơi thở nguy hiểm.
Mà Đoạn Ngự cũng một bộ dáng xem kịch vui, tuy rằng
hắn không biết Tiểu Thiên, nhưng cũng nhìn ra được nàng là thân nữ tử, tại sao
lại có một nữ hài tử lại ra giá 2 vạn lượng bạc nhìn Như Mộng? Hay là nàng. . .
. . . Có đoạn tay áo chi phích?
Đoạn Ngự nheo mắt, chờ tình thế phát triển tiếp theo
hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt sa sầm trầm ngâm đáng sợ của Hoàng Phủ Tấn.
Thời điểm lúc Tiểu Thiên ra giá 2 vạn lượng bạc, tất
cả mọi người đem tầm mắt chuyển hướng nàng, trong mắt mang theo lửa giận, lại
mang theo vài phần ghen tị, trong lòng đều nghĩ: tiểu tử trẻ tuổi tám phần là
hoàng thân quốc trong triều, ăn chơi trác táng!
Mà Đoá nhi lúc nghe được Tiểu Thiên ra giá, sớm đã sợ
tới mức mở lớn hai mắt, một tay lấy Tiểu Thiên kéo đến một bên, hạ giọng nói:
“Tiểu thư nha, chúng ta không có 2 vạn lượng bạc a.”
“Ta không có, trong cung hôn quân có.” Tiểu Thiên thật
sự trả lời.
Vốn dĩ thanh âm như thế là không ai nghe được, hai
người kia lại không phải có ý tốt gì, nê ncố ý sử dngj một chút nội lực nội
lực, muốn nghe rõ các nàng đối thoại, mà câu trả lời của Tiểu Thiên lại làm cho
hai người kia xuất hiện biểu tình hoàn toàn khác nhau.
Hôn quân? Đoạn Ngự nhíu mi, hôn quân trong miệng cô
nương này chỉ hẳn là Tấn ,
Nghĩ như vậy , Đoạn Ngự nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ
Tấn, mới phát hiện, sắc mặt của đế vương. . . . . . Thật là khủng khiếp!!!
Xem ra, có người nào đó phải xong rồi.
Đoạn Ngự vui sướng khi người gặp họa liếc mắt nhìn
Tiểu Thiên một cái, khóe miệng giơ lên một nụ cười xấu xa, Nhưng ——Nữ nhân này
cùng Tấn rốt cuộc là có quan hệ gì?
Nữ nhân chết tiệt này, chính mình đến kỹ viện bao hoa
khôi, còn dám dùng tiền của hắn, nàng còn dám gọi hắn hôn quân!
Nắm chặt hai đấm, Hoàng Phủ Tấn cố gắng đè nén tức
giận trong lòng, nghe lời nói của các nàng, Niếp Tiểu Thiên, ngươi đừng buộc
trẫm cuối cùng phải chém đầu ngươi!
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn lửa giận cháy hừng hực, còn
lại vẻ mặt của Đoạn Ngự là biểu tình đang xem kịch vui. Vẫn là xem ra lần này
kêu Tấn ra cung, là một ý kiến hay.
” Tiểu thư, tiền là của Hoàng Thượng nha.”
“Là của hắn thì sao? Ai bắt hắn cưới ta, cưới ta thì
hắn phải nuôi ta, ăn uống mua sắm của ta hắn bao phải toàn bộ, hiểu chưa?” Dáng
vẻ của Tiểu Thiên bộ dáng là đương nhiê n như trước.
Nga ~~~ Thì ra nàng chính là hoàng hậu trong truyền
thuyết. Xem ra có việc vui rồi. Đoạn Ngự nghĩ như vậy , ý cười trong mắt càng
sâu, hắn đang định gặp hoàng hậu, thật không ngờ vừa ra cung liền đụng phải, có
ý tứ.
Đoạn Ngự khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mang theo một
tia giảo hoạt.
Tấn, thực xin lỗi , vốn muốn cho