
Âm cung ở đối diện.
“Di? Nàng không phải cung nữ ở bên cạnh Hoàng Tổ mẫu
sao? Dường như gọi là…. Lạc Thủy.” Nhìn thấy Vũ Lạc Thủy ở đối diện hướng nàng
đi tới, Tiểu Thiên lẩm bẩm.
“Vừa lúc, ta đang định tìm người hỏi đường đây.” Nghĩ
như vậy , nàng hướng Vũ Lạc Thủy phất phất tay,
” Lạc Thủy cô nương, bên này bên này.”
Vũ Lạc Thủy nghe được thanh âm của Tiểu Thiên, lập tức
đem tầm mắt chuyển lại đây, nhìn thấy Tiểu Thiên mỉm cười hướng nàng ngoắc tay,
nàng nao nao, từo khóe miệng nở ra một nụ cười, hướng Tiểu Thiên đi tới.
“Hoàng Hậu nương nương, ngài gọi nô tỳ?” Vũ Lạc Thủy
đi đến bên cạnh Tiểu Thiên, nhưng khi nàng nhìn thấy trên người Tiểu Thiên mặc
long bào, sắc mặt của nàng trắng bệch, trong mắt hiện lên một tia mất mát.
“Đúng vậy, Lạc Thủy cô nương, Vũ Phượng cung đi như
thế nào a?”
“Thỉnh nương nương theo nô tỳ đến đây.” Vũ Lạc Thủy
thản nhiên mở miệng nói, long bào trên người Tiểu Thiên làm cho lòng của nàng
dị thường khó chịu, cũng đang bởi vì như thế, thái độ của Vũ Lạc Thủy đối với
Tiểu Thiên cũng không tính tốt lắm.
Về thái độ của Vũ Lạc Thủy, Tiểu Thiên đương nhiên là
chú ý tới , bất quá nàng cũng không để ý gì, có lẽ tiểu cung nữ này cũng khinh
thường “Dâm phụ” này ai cũng có thể làm chồng đi. Ở trong lòng Tiểu Thiên nghĩ
như vậy .
Đi rồi được vài bước, Vũ Lạc Thủy vẫn là nhịn không
được mở miệng hỏi: “Nương nương vì sao lại mặc long bào của Hoàng Thượng đi đến
ngự hoa viên vậy?”
“À, chuyện đó. . . . . .” Tiểu Thiên đang muốn trả
lời, nhưng lập tức cảm thấy được tựa hồ có điểm không ổn, nàng lại không thể
nói hôn quân cường gian không thành, sau đó lại mở lòng đại từ đại bi đem quần
áo cho nàng mặc.
“Ha hả, không có gì, quần áo của ta bị rách, nên mượn
đỡ quần áo của hắn mặc một chút, ta lập tức trở về đổi ngay.” Giống như cố ý
giải thích cùng Vũ Lạc Thủy, câu nói cuối cùng Tiểu Thiên đặc biệt nhấn mạnh.
“Nga, là như thế này a.” Vũ Lạc Thủy cũng không nói
thêm gì nữa, dù sao với thân phận của nàng, là không thể hỏi Hoàng Hậu nhiều,
nhưng dù sao long bào kia rất rộng, cổ áo kia đã muốn tới ngực của Tiểu Thiên,
y phục rách nát bên trong hoàn toàn bại lộ trước mạt của Vũ Lạc Thủy, nàng
không cần nghĩ muốn cũng có thể đoán được Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu trong lúc
đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cũng không dám hỏi nhiều, dù sao đó là
chuyện của Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, nhưng không hiểu sao, lòng của nàng lại
khổ sở nói không ra lời, tâm từng đợt co rút đau đớn .
“Đúng rồi, Lạc Thủy cô nương, ngươi có nhìn thấy nha
hoàn Đoá nhi của ta hay không a?” Đột nhiên nhớ tới nha đầu Đóa nhi nhi, từ sau
khi nàng kêu nàng ấy trở về lấy tiền đến giờ vẫn không thấy bóng dáng, đã mấy
canh giờ, đến bây giờ còn không có xuất hiện, chẳng lẽ tên kia còn muốn làm
quân nhân trên đường đào ngũ sao.
“Đoá nhi nàng ấy. . . . . .” Vũ Lạc Thủy đang muốn trả
lời, nhưng lập tức khó xử nhíu mày. Hôm nay Hoàng Thượng hạ lệnh đánh Đoá nhi
một trăm đại bản, thiếu chút nữa đem nàng ấy đánh chết, nếu không nhờ Thái
Hoàng Thái Hậu xuất hiện, chỉ sợ nàng ấy hôm nay nhất định phải chết không thể
nghi ngờ .
Nếu Hoàng Hậu biết Hoàng Thượng đối đãi vơi Đoá nhi
như vậy, không biết hai người lại ồn ào thành bộ dáng gì nữa , Hoàng Hậu này
ngay cả Hoàng Thượng cũng dám đánh qua.
Nhìn ra vẻ chần chờ trong mắt Vũ Lạc Thủy, trong lòng
Tiểu Thiên hiện lên một tia bất an, ” Lạc Thủy cô nương, có phải Đoá nhi nàng
xảy ra chuyện gì hay không?”
“Hả? A? Không. . . . . . Không có việc gì.” Vũ Lạc
Thủy vội lắc lắc đầu không ngừng.
” Lạc Thủy,không được gạt ta!” Ánh mắt Tiểu Thiên lạnh
xuống, vươn tay túm Vũ Lạc Thủy qua, trong mắt hiển hiện rõ không dễ dàng bỏ
qua.
“Hoàng. . . . . . Hoàng Hậu nương nương, người buông
tay a.”
“Ta hỏi lại một lần, Đoá nhi đâu?” Tiểu Thiên ghé sát
vào Vũ Lạc Thủy, cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Trong đầu
đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong mắt của nàng xuất hiện một tia hoảng sợ.
Nếu hôn quân nghe được đối thoại của nàng cùng Đoá
nhi, khẳng định biết Đoá nhi phụng mệnh lệnh của nàng trở về lấy tiền, mà Đoá
nhi lại đến bây giờ vẫn không có xuất hiện, nếu không phải hôn quân làm gì với
nàng ấy rồi chứ, luôn xem chủ nhân là tối thượng như nha đầu ngốc kia chắc chắn
sẽ không phải đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện ở trước mặt nàng.
“Có phải Hoàng Phủ Tấn làm gì Đoá nhi hay không?”
“Hoàng Hậu nương nương. . . . . .” Vũ Lạc Thủy muốn gỡ
tay của Tiểu Thiên ra, nhưng một chút khí lực đều không có.
“Nói!” Thanh âm Tiểu Thiên lớn hơn.
“Đoá nhi đang ở Thanh Âm Cung!” Vũ Lạc Thủy vội đáp.
“Thanh Âm Cung?” Tiểu Thiên buông tay Vũ Lạc Thủy ra,
bước nhanh về hướng Thanh Âm Cung , lưu lại một mình Vũ Lạc Thủy mặt ngốc thất
thần, trong mắt hiện lên một tia làm cho người ta khó có thể giải thích được.
“Hoàng Phủ Tấn, ngươi nếu dám hạ nặng tay với Đoá nhi,
ta sẽ phá nát Vân Tiêu cung của ngươi!” Tiểu Thiên cắn răng lẩm bẩm, từ khi
nàng xuyên qua cho đến nay, Đoá nhi xem như là người thân cận duy nhất bên cạnh
nàng, nàng không ch