
i Nhẹ, nhẹ ngồi ở ghế cầm án,
ko thể ko nói, đó là 1 bức cảnh đẹp ý vui mỹ cảnh, tro đại điện ko ít
nam nữ mắt đều nhìn ngây người, ngay cả Quân Phi Vũ, vẫn là từ tro đáy
lòng khen 1 tiếng.
Ở Trầm Khói Nhẹ tro nháy mắt, Quân Phi
Vũ liền nhắm nghiền 2 mắt, nàng dụng tâm đi nghe tiếng đàn của Trầm Khói Nhẹ, theo lý mà nói, Trầm Khói Nhẹ thủ pháp lưu sướng tự nhiên, điều
khiển đúng chỗ, đạn ra tới âm sắc cũng hoàn mĩ ngừng đúng chỗ, có thể
nói, cũng coi là 1 tài đánh đàn trúng đích cao thủ.
Thế nhưng, tiếng đàn của nàng nhưng ko
cách nào khiến cho Quân Phi Vũ là học viện chuyên gia âm nhạc này cộng
minh, tinh tế vừa nghĩ, mới ách nhiên thất tiếu.
Trầm Khói Nhẹ tiếng đàn rất đẹp, nhưng thật đáng tiếc, ko có rót vào cảm tình, đây chính là khuyết điểm tấu nhạc lớn nhất.
Mọi người thông thường nói, âm nhạc đều
cũng có linh tính, 1 thủ hảo ca, có thể kích phát người dũng khí cùng
bốc đồng; cũng có thể thúc người rơi lệ, cảm hoài hồi ức; càng có thể
cho người hoa chân múa tay vui sướng đem nội tâm kiềm chế phẫn nộ phát
tiết đi ra.
Cùng để ý, tiếng đàn cũng như nhau.
Nhưng mà Trầm Khói Nhẹ tiếng đàn lại thiếu linh hồn.
Chẳng lẽ là bởi vì nàng là người đầu tiên lên sân khấu, nguyên nhân áp lực quá lớn sao?
Mạch suy nghĩ trằn trọc tro lúc đó, Trầm Khói Nhẹ đã đàn hết 1 chỉnh thủ từ khúc, ai cũng ko có chú ý tới, nàng
rộng lớn tay áo lung hạ, có 1 đạo hàn quang hiện lên, mọi người chỉ chú ý tới nàng hoàn mỹ dáng người cùng kia cười đến phong tình vạn chủng
khuôn mặt tươi cười, nhìn nàng dịu dàng hạ bái, hướng mọi người tạ lễ!
Mọi người tiếng vỗ tay như sấm, trầm trồ khen ngợi thanh 1 lãng cao hơn 1 lãng, các loại ko dấu vết thúc ngựa
nhiều tiếng vang lên, Quân Phi Vũ nhưng chỉ là nhàn nhạt cười, hướng
Trầm Khói Nhẹ trở lại chỗ ngồi nhẹ vỗ tay.
Trầm Khói Nhẹ nhưng chỉ là lạnh lùng liếc nàng liếc mắt 1 cái, liền 1 hư ứng với tươi cười đều lười cho nàng.
Quân Phi Vũ cũng chỉ là cười cười dời
ánh mắt, nàng ko để ý, ngươi bây giờ càng đắc ý, càng kiêu ngạo, chút
nữa ta sẽ để ngươi thất bại nặng nề, thảm hại hơn! Khuya hôm nay trở về
nhà khóc nhè đi cưng!
_ Xin mời công chúa điện hạ lên sân khấu đánh đàn 1 khúc!
Quân Phi Vũ chính muốn đứng lên, đột
nhiên lòng bàn tay truyền đến 1 trận nhiệt lực, nàng nghiêng đầu hướng
người tro lòng Hoa Trầm Hương nhẹ nhàng cười, cầm ngược tay hắn 1 chút, ý bảo hắn ko cần khẩn trương, liền rút ra tay, bình tĩnh tự nhiên đi tới
tro đại điện, hướng phía long tọa hơi hành lễ, nhẹ vén làn váy dịu dàng
ngồi xuống.
Quân Phi Vũ chọn khúc đàn là “Dốc Hết
Thiên Hạ”, lúc thời gian trước nàng ở hiện đại, lần đầu tiên nghe bài
hát này liền bị nó rầm rộ sở khuynh đảo, nàng thích là cái loại này ý
cảnh, ngay cả máu nhuộm giang sơn, phụ tẫn thiên hạ, cũng ko địch nàng
mi giữa 1 điểm chu sa tình ý, nàng thật hy vọng, chính mình có 1 ngày
cũng có thể đến được như vậy dốc hết thiên hạ cũng ko phụ tình yêu của
nàng.
Bởi vì thích, nàng đã từng phải nhiều
lần tập đánh bằng được thủ từ khúc này, bây giờ để ở chỗ này, nàng đàn
lên đến tự nhiên là thuận buồm xuôi gió.
Tiếng đàn 1 khai, đó là dày đặc hồn hậu
âm sắc, như là 2 người gặp nhau lúc kịch liệt hưng phấn, kế tiếp nhẹ
nhàng toái toái tiếng đàn, hoặc như là tình nhân cẩn thận từng li từng
tí thăm dò cùng đụng chạm, tiếng đàn cứ như vậy 1 cao 1 thấp, cùng nhau 1 phục thay thế, trút xuống cảm tình ở bên tro, cũng 1 lần so với 1 lần
nồng đậm, cũng 1 lần so với 1 lần càng lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục, cho
đến khi làm cho người ta hoàn toàn chìm đắm ở tiếng đàn của nàng trung
vô pháp thoát ra được.
Quân Phi Vũ tâm thần cũng toàn bộ chìm
đắm ở tiếng đàn lý của mình, dùng tâm tình của mình sắc giận màu, làm
cho thủ từ khúc này nhuộm đẫm ra 1 khúc bi tráng tình yêu cố sự.
Đương cuối cùng một đơn âm phù hạ xuống, Quân Phi Vũ mở mắt ra, 1 lát ko thể đứng dậy.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. . .
Thẳng đến nàng đứng lên, 2 tay vi vén
làn váy, lấy hiện đại lễ thức tạ, chính chính kinh kinh về phía tứ
phương tạ lễ, tiếng vỗ tay lúc này mới như sấm vang tận mây xanh, giống
như là muốn vén phá nóc nhà phá lệ đinh tai nhức óc.
Quân Phi Vũ mỉm cười nhìn về phía mọi
người, trên mặt cả đám kích động dị thường, liền trầm trồ khen ngợi
thanh cũng ko có, chỉ có vỗ tay, ko ngừng vỗ tay.
Khóe mắt nàng dư quang đảo qua, ngắm đến người Trầm gia lại cười đến thật là cứng ngắc, ngoại trừ Thẩm Khinh Ba, nhưng thật ra phát ra từ nội tâm kích động, vừa định trầm trồ khen
ngợi, liền bị Trầm Thiên Lãng 1 mắt lạnh đem nói bức cho trở về tro
bụng.
Hoa Ko Rơi tro mắt hiện lên 1 trận
thưởng thức- Công chúa điện hạ quả nhiên tài đánh đàn hơn người, sợ là
trên đời này khó ai có thể địch. Thỉnh công chúa hồi tọa, chờ giám khảo
đưa lời bình kết quả!
Quân Phi Vũ xinh đẹp cười- Tạ ơn bệ hạ khích lệ! Phi Vũ liền đứng ở chỗ này nghe kết quả là hảo!
Lời vừa nói ra, trên mặt mọi người đều
hiện lên kinh ngạc, ko hiểu cùng mê hoặc, ngay cả cung nhân muốn tiến
lên chuy đi cầm án, ở đã gặp nàng xua tay chỉ hậu, cũng chỉ hảo cúi đầu
lui x