
ệt chỗ nào đều
ko hề thiếu công chúa.
_ Vậy ta trước kia là ko phải nháo quá gây ko ít cười nhạo?
_ Này… Này…- Tình nhi chi ngô ko dám lên tiếng.
_ Ko quan hệ, ngươi liền trực tiếp nói,
ta sẽ ko sinh khí, càng sẽ ko trách của ngươi. Ta đem chuyện trước kia
đều quên, hiện tại ta chỉ muốn biết chính mình trước đây làm ra chuyện
gì? Phạm cái gì sai? Vì sao liền như vậy làm cho người ta căm ghét? Tình nhi, ngươi nếu như ko giúp ta, vậy ko ai giúp ta.
Quân Phi Vũ bộ dáng đáng thương đả động
Tình nhi- Công chúa, kỳ thực… Kỳ thực nô tỳ cảm thấy công chúa cũng thật đáng thương . Công chúa trước đây…
Tình nhi này mà nói, liền đi hơn nửa
buổi chiều, Quân Phi Vũ cuối cùng cũng đại khái biết chính mình trước
đây đã làm chuyện xấu gì.
Tỷ như: Muội muội Ôn Dịch Nho Ôn Dịch
Phỉ chỉ bởi vì thích Diệp Phong, bị nàng quăng vào địa lao, kết quả,
ngày thứ hai Ôn Dịch Phỉ liền chết ở lao trung.
Lại tỷ như: Diệp Phong chỉ cần cùng ai nói hơn 2 câu, nàng liền đem người kia cắt lưỡi, móc mắt.
Này 1 cái cọc, từng món 1, cũng làm cho Quân Phi Vũ cảm giác được dị thường kinh khủng.
Nàng trước đây, hành vi xem ra thật đúng là người quỷ căm ghét, còn làm khó Tình nhi cùng Diệp Phong ở bên cạnh nàng.
Thế nhưng, đối với ngũ đại phu thị vì sao hận nàng? Tình nhi lại nói ko biết nguyên nhân nào.
Chỉ biết là, bọn họ đều là cùng nàng sau đêm tân hôn, đều trở nên cổ cổ quái quái .
_ Tình nhi, hôm nay trời mau tối, Diệp
Phong thế nào còn chưa có trở lại? Ngươi đi xem, có phải hay không mẫu
hoàng đem hắn bắt đi?
Diệp Phong vừa trở lại cửa phòng Quân
Phi Vũ, liền nghe được nàng hướng Tình nhi hỏi hắn, tro lời nói quan tâm rõ ràng làm cho tro lòng của hắn khẽ động.
Nàng thực sự thay đổi!
Cảm giác này, sau khi nàng tỉnh lại mỗi 1 lúc mỗi 1 khắc đều nói cho hắn điểm này.
_ Công chúa, nếu vậy nô tỳ ra hỏi thăm 1 chút?
Đứng ở cửa Diệp Phong vừa nghe đến Tình
nhi nói, vội vàng phục hồi tinh thần lại, lên tiếng đáp- Tình nhi, ngươi ko cần đi, Diệp Phong đã trở về!
Tình nhi vừa nhìn hắn tiến vào, lập tức
quái khiếu- Ai, Diệp Phong, ngươi ngày hôm nay đều đi đâu a? Công chúa
hỏi thăm ngươi nhiều lần, ngươi mau thành thật khai mau, đi đến chỗ nào ?
Quân Phi Vũ cười nhìn Tình nhi, nha đầu kia, trước mặt Diệp Phong, chính là như vậy ko lớn ko nhỏ ồn ào.
Diệp Phong nhìn Quân Phi Vũ ôn nhu mỉm
cười, khóe môi hàm chứa ý cười, giống như là thái dương ấm áp, thẳng tắp chiếu vào tim của hắn.
Nghĩ đến lúc ko thể nhìn thấy nàng cười
được nữa , tro lòng thế nhưng cảm thấy ê ẩm đau đau, tô tê dại ma, tâm,
đầy rẫy khác thường cảm xúc.
_ Diệp Phong, ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?
Quân Phi Vũ thấy hắn đứng như mất hồn,
lại ko nói lời nào, nhưng thật ra sắc mặt âm tình bất định, nhìn hắn 1
hồi bi 1 hồi hỉ, ko biết hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Phong nhìn trên mặt Quân Phi Vũ lo
lắng, tro lòng cứng lại, tròng mắt trả lời- Hồi công chúa, Diệp Phong
tuân ý chỉ nữ hoàng bệ hạ, ngày kia đem phó quân doanh Thanh Châu, ở nơi đó học tập rèn luyện 1 khoảng thời gian, ngày kia sẽ xuất phát.
_ Ngươi nói cái gì? Mẫu hoàng thế nhưng cho ngươi xa phó Thanh Châu?- Quân Phi Vũ kinh nhảy dựng lên.
Nhưng rất nhanh nàng liền bình tĩnh lại, ngồi xuống nhìn hắn đôi mắt sáng rũ xuống nhưng thắt lưng lại rất
thẳng, nàng yếu ớt hỏi- Diệp Phong, là chính ngươi muốn đi Thanh Châu,
đúng ko?
Diệp Phong thân thể cứng đờ, nhưng vẫn là nói ra sự thực- Phải!
1 tiếng “Phải” này, cơ hồ đánh Quân Phi Vũ vừa vung lên ý chí chiến đấu.
Diệp Phong, ở tro lòng của nàng vẫn là
cái cảm giác ko đồng dạng tồn tại như vậy, hắn giống như cây trụ tinh
thần của nàng ở dị thế này, hắn mặc dù rất giống vẻ ngoài của Hàn Tử
Tuấn, điều này làm cho nàng cảm giác tiềm thức được, nàng kỳ thực cũng
ko cô đơn, nàng còn có 1 người quen thuộc bồi ở bên cạnh mình, ủng hộ
chính mình đi thẳng về con đường phía trước.
Có hắn, nàng giống như là thấy được hi vọng cuộc sống.
Thế nhưng, hiện tại hắn liền đều ko lưu tình chút nào lựa chọn vứt bỏ nàng, lựa chọn giương cánh bay cao.
Quân Phi Vũ rất muốn kiên cường nói với
hắn một tiếng- Ngươi nhớ giữ sức khỏe!- Thế nhưng, nước mắt kia vẫn ko
thể nào nhịn xuống, theo 2 má đào trượt rơi xuống.
Nhìn thấy Quân Phi Vũ luôn luôn ghê tởm
điêu ngoa, đột nhiên buồn bã rơi lệ, Diệp Phong tro khoảng thời gian
ngắn lại cảm luống cuống, đáy lòng ẩn ẩn đau nhức.
Hắn nhịn ko được đem ánh mắt cầu cứu chuyển hướng Tình nhi, vừa vặn đụng phải ánh mắt ko đành lòng của Tình nhi.
Tình nhi thấy được hắn mang theo khẩn
cầu quang mang, hướng hắn gật gật đầu tỏ vẻ minh bạch, liền rút ra khăn
tay của mình, đến gần trước mặt Quân Phi Vũ, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi
lệ trên mặt, mở lời khuyên giải an ủi- Công chúa, Diệp Phong cũng ko
phải đi ko trở về, hắn đây là đi rèn luyện, sau này học được bản lĩnh,
vẫn là sẽ trở về phụng dưỡng công chúa điện hạ . Ngài cũng đừng khổ sở
a, thấy ngài như vậy, Diệp Phong hắn đi cũng sẽ ko an lòng.
Quân Phi Vũ hít sâu 1 hơi, ổn định tâm tình của mình, tiếp nhận khăn lụa tro tay Tình