
Dung Vũ Hàn cùng Mộ Dung Tống Noãn.
1 con đường thẳng, ko thể buông tha.
Quân Phi Yên mắt to trung lóe ra ngoài ý muốn- Lục muội, thế nào ngươi cũng đã tới? Là tới tìm Trầm Hương hoàng tử đi?
Quân Phi Vũ gật gật đầu- Phi Vũ bái kiến Tam tỷ, tiểu muội chính là tìm đến Trầm Hương hoàng tử!
Sau đó, nàng lại hướng kia song bào thai 1 cái lễ- Phi Vũ bái kiến 2 vị hoàng tử!
Đôi mắt sáng giơ lên, lặng yên chống lại 2 song hàn con ngươi, phát hiện 2 song hàn con ngươi kia đồng dạng tản
mát ra 1 loại bí hiểm lãnh ý, đâm thẳng vào tro lòng của nàng, làm cho
nàng cảm giác hàn nhập tâm cốt.
Quân Phi Vũ rũ xuống con ngươi, tro lòng lại thầm nghĩ, nàng lúc nào đắc tội 2 người này? Nhìn ánh mắt của nàng
đâu có như thế sấm người? (Sấm ở đây là hù dọa trừng liếc người khác 1
cách dữ tợn!)
Quân Phi Yên liếc mắt nhìn 2 cái xuất sắc nam nhân bên cạnh mình, mặt cười thượng xuân sắc thế nào cũng che ko lấn át được.
Nàng thế nào cũng thật ko ngờ, mẫu hoàng thế nhưng sẽ đem 2 cái song bào thai kinh diễm tuyệt sắc phân cho nàng, lúc trước nàng còn tưởng rằng mẫu hoàng nhất định sẽ đem tốt nhất lưu
cho Lục muội, này kinh hỉ ngoài ý muốn, làm cho nàng vẫn cao hứng đến
bây giờ.
Ngày hôm qua tham gia hoa sơn trà nở ko
có bồi bọn họ, Quân Phi Yên sợ bọn họ quán trách chiêu đãi ko chu toàn,
trở lại liền tìm Mộ Dung Vũ Hàn cùng Mộ Dung Tống Noãn, thật ko ngờ, bọn họ thế nhưng sớm buồn ngủ.
Vì thế, sáng sớm hôm nay, nàng lại tới! Lại ko nghĩ rằng sẽ ở nửa đường thượng đụng tới Quân Phi Vũ.
Nàng ko mong muốn vạn nhất phát sinh chuyện ko hay xảy ra, này thật đúng là cái gọi là oan gia ngõ hẹp.
Ngày hôm qua Quân Phi Vũ ở lễ hội hoa
sơn trà lại quang mang nở rộ, làm chúng gia thiên kim tiểu thư, ko 1 ai
có thể lau kỳ phong mang (Chắc là nói xấu chê cười), liền nhiều năm ở lễ hội hoa sơn trà nở tối nào cũng gây náo động làm nàng cũng khó ra kỳ tả hữu, hiện tại nàng thấy Quân Phi Vũ thế nào đều ko vừa mắt.
Lúc này, trên mặt tuấn mỹ của Mộ Dung
Tống Noãn xả ra vẻ mặt cười nhạo- Xem ra nữ hoàng bệ hạ vẫn là thích
Thương Ngô quốc Trầm Hương hoàng tử a, thế nhưng đem hắn đưa đến trên
tay “Song tuyệt chi nghệ” Lục công chúa điện hạ, làm cho huynh đệ chúng
ta thật hâm mộ Trầm Hương hoàng tử.
Quân Phi Vũ vừa nghe hắn nói lời này,
nhưng hỏng bét, ngay trước mặt Tam tỷ nói ra cực kỳ hâm mộ Hoa Trầm
Hương, hắn đây là ý gì? Ý định muốn khơi mào chiến tranh tỷ muội bọn họ
sao? Nàng giơ con ngươi nhìn về phía Quân Phi Yên, quả nhiên thấy nàng
kia trương ôn nhu trên mặt lộ vẻ cười cứng ngắc dị thường.
_ 2 vị hoàng tử khen trật rồi, mẫu hoàng lại sao lại có ý xem ai nhẹ nặng, ta cùng Tam Hoàng tỷ đồng dạng là
người tài mạo song toàn, 2 vị hoàng tử có thể được Tam Hoàng tỷ chiếu
cố, hẳn là cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Lúc này, Mộ Dung Vũ Hàn nói chuyện- Nghe nói Lục công chúa điện hạ “Song tuyệt chi nghệ” vẫn chỉ là ở lễ hội hoa sơn trà nở thượng bị đào móc mới ra tới, lại ko biết công chúa điện hạ
thượng còn tuyệt kỹ chưa ra? Huynh đệ chúng ta có thể có vinh hạnh cùng
Lục công chúa điện hạ luận bàn hay ko?
Nhìn 2 khuôn mặt tuấn tú giống nhau như
đúc lại mang theo đồng dạng khiêu khích, Quân Phi Vũ cười khan- Rất xin
lỗi! Phi Vũ hiện nay nhiệm vụ chủ yếu là chiếu cố tốt Trầm Hương hoàng
tử, nếu như 2 vị hoàng tử thật có hứng thú, ta tin Tam Hoàng tỷ tài nghệ đồng dạng sẽ ko làm 2 vị hoàng tử thất vọng, bản công chúa trước xin
lỗi ko tiếp được! Hoàng tỷ, thời gian cấp bách, hoàng muội xin được cáo
lui trước.
Quân Phi Yên ước gì nàng mau mau tránh
ra, vừa nghe nàng muốn cáo lui, trên mặt cứng ngắc tươi cười cũng theo
mềm nhũn ra- Mau đi đi! Đừng làm cho Trầm Hương hoàng tử đợi lâu.
Quân Phi Vũ hướng Mộ Dung Vũ Hàn cùng Mộ Dung Tống Noãn nhanh thi lễ, ko thèm nhìn khuôn mặt tuấn tú bọn họ đang thượng giận tái, thản nhiên theo bên người bọn họ đi tới, 1 trận mùi
thơm theo gió lay động, lưu lại khinh tư thiên lũ, mặc cho quân suy
nghĩ.
. . .
Đãi tới lúc Quân Phi Vũ đi tới tẩm cửa
phòng của Hoa Trầm Hương, lại phát hiện hắn sớm đã mỉm cười mà đứng, ở
bên cạnh hắn còn có 1 vị nam tử mặc y phục màu đen, đem theo toàn thân
khí chất lãnh ngạnh, hẳn là hắn thiếp thân thị vệ.
_ Phi Vũ, ta đây chính muốn đi tìm còn ngươi!
Hoa Trầm Hương cười như xuân phong, thâm thúy con ngươi thấy nàng lập tức tràn đầy kinh hỉ cùng hân hoan, kia
tầm mắt nóng rực làm cho Quân Phi Vũ mặt cười nóng lên, xấu hổ nói- Ta
là nghe Tình nhi nói ngươi 2 lần tìm đến ta, thực sự là xin lỗi! Vì thế
mới tìm ngươi bồi tội.
_ Mau, đừng nói như vậy! Đến, mời ngồi!- Hoa Trầm Hương tự nhiên dắt tay nàng, đem nàng dẫn hướng tro phòng, lại hướng cái hắc y lãnh nam kia nói- Lãnh nam, châm trà!
Quân Phi Vũ vội vã nói- Trầm Hương, ko
cần, ta còn có việc vội vàng đến chỗ mẫu hoàng. Sau đó, chúng ta sẽ cùng đi ra ngoài đi dạo phố, có được ko?
Hoa Trầm Hương thân thủ nhẹ phẩy trán của nàng, dùng thanh âm nhu được có thể say lòng người nói- Hảo, ta chờ ngươi trở lại!
Quân Phi Vũ tim đập ko ngừng, thời gian
trước đây ở hiện đại, bất kể là nhìn tro p