
Như Vân, cả đời cũng không thắng được cô.
Mẹ con Tiền
Như Vân quả không biết tốt xấu, xuất hiện đúng lúc làm Hứa Đồng vốn đã
có chút buông lỏng chuyện câu dẫn Cố Thần lại bắt đầu kiên định đi lên.
●︶︶●
Buổi tối, Hứa Đồng chạy đến chỗ Đường Tráng tiêu khiển, giết thời gian. Một đám người đang chơi vui vẻ, di động liền kêu lên.
Màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.
Cô không khỏi có chút lay động
Tiếp điện thoại, quả nhiên là Cố Thần.
Một đám người trong phòng, uống rượu hút thuốc lá lớn tiếng, một mảng cãi nhau.
Hắn hỏi: “Tại sao ầm ỹ như vậy?”
Hứa Đồng nói: “Anh đợi chút, em đi ra phòng bên ngoài!”
Trong thanh ấm hắn lộ ra một tia không hờn giận: “Nửa giờ sau ở cửa Huyễn Yêu chờ anh”. Nói xong lập tức cắt đứt điện thoại.
Hứa Đồng nhìn chằm chằm di động, trong lòng không khỏi tức giận. Người đàn
ông này thực sự là bá đạo – trong quán ba làm sao không ầm ĩ? Tuy rằng
cô là tiếp viên đi, chẳng nhẽ thế giời này lấy hắn làm trung tâm, chỉ
cần hắn phân phó, cô nên máu chảy đầu rơi đi làm sao? Ngay cả nghe cô
trả lời cũng không hết. Hắn như thế nào chắc chắn cô nhất định đồng ý
đáp ứng hắn?
Nghĩ đến cách mạng chưa thành công, cô đành phải
nhẫn nhịn, trong lòng oán hận nói: Được rồi Cố Thần, cho ngươi kiêu ngạo mộ trận, chờ bà cô hoàn thành kế hoạch xong, xem ta còn hay không quen
bệnh của ngươi!
●︶︶●
Hứa Đồng trước về nhà thay đổi áo
ngắn, váy ngắn – diễn trò thì phải nhập vai, cô gái nhà nào đi bồi rượu
lại mặc quần bò làm việc? Xong lại vội vàng bắt xe hướng Huyễn Yêu đuổi. Bình thường mà nói, chỉ cần 15 phút có thể đến nới. Nhưng đêm đó không
biết đụng phải cái gì, đi được một nửa thì gặp sự cố giao thông, đường
phố chật như nêm.
Thật sự không có biện pháp, khẽ cắn môi, trả
tiền xe, Hứa Đồng xuống chạy bộ như điên. Có thể nghĩ sẽ có bao nhiêu
người qua đường nhìn cô – một thân tóc bù xù, váy ngắn, giống như bị
người truy đuổi chạy gấp trong bóng đêm.
Đến cửa Huyễn Yêu, Hứa
Đồng đã thở hồng hộc, một bên bình phục hô hấp, một bên nhìn đồng hồ,
hoàn hảo, còn tám phút nữa mới đến thời gian hẹn.
Có chị em trong cửa nhìn ra, thấy cô không khỏi hỏi: “Dao Dao? cô hôm nay không phải muốn đi bệnh viện thăm mẹ sao?”
Hứa Đồng cười nói: “Vẫn là kiếm tiền nha, không có tiền làm sao sống đâu?”
“Vừa chạy tới sao? Như thế nào còn không vào?”
Hứa Đồng dạo mắt, đáp: “Đã đến một hồi rồi,mới từ bên trong đi ra, đang đợi người”
Cô gái nhìn một mặt xe màu bạc thể thao đằng trước, hiểu rõ ái muội “nga”
một tiếng, hâm mộ nói: “Dao Dao cô thật có phúc nha. có thể được Cố
thiếu chiếu cố! Tôi đi, không quấy rầy các người!” Nói xong đung đưa
vòng eo rời đi.
Hứa Đồng đi đến bên cạnh xe. Cố Thần ngồi ở vị
trí điều khiển nhìn cô, trên mặt không có một tia biểu tình, chỉ hơi mân mân môi, tựa tiếu phi tiếu
“Đi lên!” Hắn nhẹ nhàng nói.
Hứa Đồng đến bên kia, tự mở cửa lên xe.
Cài dây an toàn xong, vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện, Cố Thần nhìn cô chằm chằm, mi tâm hơi nhíu lại, giống như thật chán ghét điều gì.
Hứa Đồng là người thông minh, lập tức hiểu được Cố Thần nhíu mày tức giận
điều gì. Cô vội vàng điềm đạm nói: “Thực xin lỗi... em trên người có
nhiều mùi rượu ... Nhưng là trong phòng nhất định là phải vậy a...”
Trong thanh âm mang theo vài phần đáng thương cùng tự bỉ, trên vẻ mặt
thoạt nhìn là vô thố, lại là ảo não, lại là ngại ngùng nề hà.
“Em biết, cô gái tốt không làm việc này. Nhưng là, mẹ còn ở bệnh viện, em
ban ngày phải đi học, chỉ có thể làm việc buổi tối, em ... em cũng không muốn, nhưng là không có biện pháp ...” Cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt hơi
ướt nhìn hắn, cực lực làm sáng tỏ cùng cam đoan, vội vàng nói; “Nhưng
là, nhưng là em... em sẽ giữ mình trong sạch ...”
Hắn cười rộ lên. Nhẹ nhàng hỏi; “Đã ăn cơm chưa?”
Hứa Đồng lắc đầu.
Hắn khởi động xe, “Anh cũng chưa ăn. Đưa em đi ăn cơm!”
Xe chậm rãi đi, dần dần tăng tốc. Gió đêm đảo qua kính, đem tóc Hứa Đồng thổi dài đến phía trước, phủ lên hai má.
Từng đợt từng đợt tóc che dấu phía dưới làn môi đỏ mọng, lúc ẩn, lúc hiện.
Trong khóe miệng thoáng mạt tươi cười, có chút đắc ý, có chút nhảy nhót, có chút biến hóa kì lạ
●︶︶●
Nếm qua này nọ, Cố Thần hỏi Hứa Đồng đang ở nơi nào
Hứa Đồng đáp; “Em ở kí túc xá trường học”
“Anh đưa em về”. Hắn nói.
Hứa Đồng vội vã lắc đầu, “trăm ngàn không cần! em bây giờ thế này, trên
người còn có mùi rượu, nếu như vậy lại một chiếc xe thể thao phong cách
đưa về, ngày mai em cam đoan toàn trường đều truyền ra em làm việc không đứng đắn!”
Cố Thần lanh lảnh cười: “Em ám chỉ anh không phải là người đứng đắn sao?”
Hứa Đồng làm vẻ giật mình, nghẹn đỏ mặt, vội vã giải thích: “Không phải,
không phải! Em không có ý này! Cố thiếu anh nhất định phải tin tưởng
em!” theo biểu tình đến thanh âm, mười phần là thật.
Cố Thần ý
bảo cô thả lỏng, “Nói đùa thôi, đừng khẩn trương”. Sờ sờ cằm, trầm ngầm
một chút, gật đầu nói, “Em nói cũng có lí. Tốt lắm, anh không tiễn em.
Vậy trở về bằng cách nào?”
Hứa Đồng sợ hãi cười, mang theo vài phần đùa cợt “Em đi xe bus, một k