
òng cô yên lặng cầu nguyện, hi vọng cái gọi là có hứng thú kia, cũng không phải sự tình xấu xa như cô nghĩ.
Nhưng hi vọng đó rất nhanh bị dập tắt.
Hứa Đồng nhìn đến, vị Liễu thiếu kia ánh mắt hàm xuân, bừa bãi chạy trên gương mặt cô, bộ dáng hưng phấn dạt dào.
Hắn cười ha ha với Cố Thần trả lời: “Thật khó cho Cố thiếu đối với Minh Nguyệt có tâm như vậy!”
Quay đầu nhìn Minh Nguyệt bên cạnh, đối với cô tủm tỉm trêu đùa, “Chậc chậc! Minh Nguyệt, nhìn xem Cố thiếu đối với em phiền tâm ý, ngay cả cô gái
mê người như thế đều bỏ qua được!” Ánh mắt cuối cùng trở về Cố Thần, mặt cười mặt nói, “Anh trai a anh trai, xem như anh lợi hại, tìm thế nào
được loại cô gái có thể đả động tôi! Vị này ...”
Hắn dừng lại một chút, Cố Thần kịp thời ra tiếng: “Dao Dao!”
“Dao Dao!! Tên thực dễ nghe!”. chờ một chút, nhìn Hứa Đồng liếc mắt một cái, tiếp tục nói: “Chính là Cố thiếu, xem như tính cách của anh, trước giờ
chưa bao giờ đến đây cùng chúng tôi chơi, hôm nay làm sao có hứng thú?
Thật sự muốn chơi?
Cố Thần thanh sắc bất động, lấy hỏi đáp hỏi: “Anh đối với Dao Dao thực cảm thấy hứng thú, không phải sao?”
Liễu thiếu ha ha cười, tiếp tục nói: “Mà anh lại đối với Minh Nguyệt tình cũ không quên, cho nên hôm nay, hai chúng ta coi như ăn nhịp với nhau! Nếu đã quyết định, không bằng chúng ta vào đi thôi. Tuy nhiên, Cố thiếu,
trước đây anh không tới nơi này chơi, biết quy định chơi ở đây sao?”
Hứa Đồng nghe thấy Cố Thần nói: “Chúng ta bốn người chơi tám ván, cuối cùng nếu anh cùng Minh Nguyệt thắng tôi cùng Dao Dao, như vậy đêm nay Dao
Dao theo anh, ngược lại, Minh Nguyệt lưu lại giúp tôi!”
Thanh âm
hắn một mạch hòa hoãn khoan thai, ngữ điệu cũng vô cùng thoải mái thích
ý, nhưng nội dung lập tức làm Hứa Đồng ngây ra như phỗng.
Liễu
thiếu một bên cười một bên gật đầu, “Cố Thần, đừng nói tôi không nhắc
trước, Minh Nguyệt là cao thủ mạt chược bậc nhất, nếu đêm nay cô ấy giúp tôi đem Dao Dao của anh thắng lại, anh cũng không nên luyến tiếc!” Quay đầu nhìn Minh Nguyệt nói: “Minh Nguyệt, có cơ hội trở về bên người Cố
thiếu, em nhìn xem!” Minh Nguyệt dường như cũng không để ý chính mình bị coi như hàng hóa bị hai người đàn ông trao đi đổi lại, chỉ nghe được
lời Liễu thiếu nói, dường như vô hạn sung sướng, đối với Cố Thần từ đầu
đến giờ đắm đuối đưa tình.
Hứa Đồng trong lòng đau xót. Nhìn ra
được bản thân Minh Nguyệt, hắn là loại phụ nữ bằng dung mạo chạy ở bên
người các công tử thiếu gia, là loại gái hồng lâu dựa vào bọn họ tung
tiền nuôi dưỡng.
Mà cô, nay đã bị Cố Thần xem cùng Minh Nguyệt giống nhau. Hắn không ngờ nhìn cô đê tiện như vậy.
Cô chậm rãi quay đầu, giương mắt nhìn Cố Thần, trên mặt hắn biểu tình bình thản không thể chê vào đâu, nhìn cô thoáng mỉm cười, giống như tràn
ngập quan tâm, nhẹ nhàng mà hỏi: “Dao Dao, anh trai em có khỏe không?
Gần nhất có gì không phiền toái?”
Hứa Đồng kinh ngạc nhìn hắn,
bên tai vang lên vô số thanh âm, lách cách lách cách, rầm rầm ù ù, đầu
óc cơ hồ như bị đình chỉ. Trái tim treo ở hầm băng kia, như hoàn toàn
mất lực, rơi nhanh xuống, chỉ một cái nháy mắt bị sương lạnh bao quanh,
mai một dần.
Thì ra, hắn bảo cô chuẩn bị xinh đẹp một chút, cũng
không phải vì hắn mà trang, chỉ là vì lợi dụng cô đi hấp dẫn ánh mắt
người đàn ông khác, để đổi lấy một phần ôn nhu không cẩn thận bị mất đi.
Nói vậy hôm đó vì cứu cô, cho nên bị mất Minh Nguyệt. Sau Minh Nguyệt theo
người khác, hắn đối với cô ta nhớ mãi không quên, khó có thể dứt bỏ, vì
thế đến tìm cô, dùng một Dao Dao này hắn không để ý đến, đi đổi lấy một
Minh Nguyệt kia làm hắn bận tâm.
Nếu cuối cùng kết quả là đây,
buổi tối hôm đó hắn cần gì phải làm điều thừa, đem cô từ Nghiêm Xương
Thạch cứu ra? Trong lòng hắn, đến tột cùng là suy nghĩ cái gì?
Hắn không phải đang trách cô, đều bởi vì cứu cô, hắn mới mất Minh Nguyệt.
Nếu là vì cô mới mất đi, liền cũng từ cô một lần nữa tìm về.
Cho nên hắn không tiếc lợi dụng cô, hi vọng có thể tìm lại tình cũ?
Hứa Đồng bỗng nhiên cười rộ lên. Tươi cười trên mặt cô, tựa như hoa xuân, tràn ngập nắng.
Nhìn Cố Thần, cô cười trả lời hắn: “Cố thiếu có tâm! Anh tôi có ngài hỗ trợ
bao che, như thế nào lại có thể có phiền toái?” Quay đầu nhìn Liễu
thiếu, tươi cười càng đượm.
Hứa Đồng đối với hắn nhẹ nói: “Xem ra đêm nay, phải xin Liễu thiếu chiếu cố nhiều hơn!”
Liễu thiếu bị cô cười thấm cả ruột gan, cũng cười tủm tỉm mang theo vài phần vội vàng đáp lại: “Đâu có! Đâu có!”
Hai mắt Cố Thần không tự giác nheo lại, cánh tay đặt bên hông Hứa Đồng dùng lực, mang cô quay đầu nhìn về phía mình.
“Đi thôi, chúng ta vào!” Hắn đối với cô nhẹ nhàng mỉm cười mà nói.
Hứa Đồng cũng đối hắn ngọt ngào cười, “Đúng rồi, đã đứng đây lâu như vậy, nên đi vào!” “Nhìn xem, thật thú vị, mình thở ra khói để bao vây chính mình, đây không phải gọi là, tự tìm khổ ăn?”
-------------------------------
Liễu thiếu mang theo Minh Nguyệt tiến vào.
Cố ý để ra một khoảng cách đi ở sau, Hứa Đồng giống như không chút để ý
nói với Cố Thần: “Cố thiếu vì Minh Nguyệt, thật sự có tâm