
lóe lên một ý cười nhàn nhạt
trong đôi mắt đen dài.
“Chạy thoát rồi sao?”
Giống như đang hỏi thăm một người bạn cũ rất quen thuộc.
Người đàn ông ở đầu bên kia cười một tiếng: “Ha... sắp rồi.”
Mặt mọi người khẽ biến sắc, Âu Dương Lâm liếc nhìn đồng hồ:
Ba phút ba mươi giây. Anh ta nhìn về phía An Nham, nhưng An Nham chỉ nhìn chằm
chằm màn hình, hai đầu chân mày nhíu lại, rõ ràng việc truy tìm tín hiệu gặp phải
khó khăn.
“Tao lấy một món đồ tương tự, trao đổi với mày lấy Lý Huân
Nhiên.” Bạc Cận Ngôn thong thả nói, giọng điệu lưu loát thản nhiên giống như
đang nói chuyện về thời tiết.
Mọi người trầm mặc lắng nghe, lòng Giản Dao lại nhói lên.
Anh muốn dùng gì để trao đổi?
Đầu bên kia điện thoại, âm thanh nền vang lên ồn ào hơn một
chút. Người đàn ông ‘ồ’ lên một tiếng, dường như rất có hứng thú trả lời: “Nói
nghe thử xem.”
Lấy Lý Huân Nhiên làm trung tâm, trong phạm vi mấy mét xung
quanh con đường, nhóm cảnh sát gần như lặng ngắt như tờ, chờ đợi cảnh máu thịt
bay tứ tung, hoặc là sẽ có kỳ tích thay đổi thế cục.
Mà ở con đường cách đó mấy trăm mét, đám đông hỗn loạn, vẫn
đang tản đi rất nhanh, từng lớp xông vào đám cảnh sát đang chặn ở trên đường.
Kiểu ngăn chặn này gần như là phí công, nhóm cảnh sát chỉ có thể cầm lấy bức
phác họa chân dung vừa mới lấy được khẩn cấp từ gia đình kia, ánh mắt lướt
nhanh kiểm tra trong làn sóng người.
Rất nhiều người đang gọi điện thoại, nói với bạn bè người
thân về vụ náo động này. Một người đàn ông cao ráo, mặc một cái áo khoác dài
màu đen, bước ra từ trong một con hẻm nhỏ, trong tay cầm điện thoại.
Hắn quan sát mấy cảnh sát ở đứng đầu đường trước mắt, khẽ mỉm
cười, rồi lại lui trở về hẻm, nói với điện thoại: “Chờ đã. Tao có một cuộc gọi
đến khác.”
Không có ai chú ý đến hắn, hắn lấy một mảnh khăn ướt từ trong
túi ra, cẩn thận tỉ mỉ lau mặt, lại kéo xuống đôi chân mày rậm, râu ria và miếng
đệm hóa trang trên sống mũi. Gương mặt anh tuấn vốn là màu đồng trong thoáng chốc
trở nên trắng trẻo tuấn tú nghiêm nghị.
Hắn nhét mọi thứ vào trong túi, lấy di động ra lần nữa, bước
nhanh về phía trạm gác của cảnh sát, đồng thời nói với đầu bên kia: “Xin lỗi,
mày có thể tiếp tục rồi.”
Ánh mắt hắn không thèm liếc đến đám người bên cạnh bước thẳng
ra ngoài. Một viên cảnh sát lướt sát qua bên cạnh hắn, nhìn thấy gương mặt thanh
tú ôn hòa, lại nhìn về bức hình trên tay, ánh mắt liền vội vàng lướt qua người
hắn.
Âu Dương Lâm dùng tay ra hiệu ý bảo: Còn hai phút năm mươi
giây.
Bạc Cận Ngôn quét mắt qua anh ta, thản nhiên mở miệng: “Ngày
mai, tất cả truyền thông báo chí lớn nhất Hồng Kông, đều sẽ đưa tin về thân phận
của tên sát thủ biến thái nhà văn Mai Quân Viễn.”
Hắn thấp giọng cười: “Không tệ.”
Bạc Cận Ngôn lại nói: “Người Hồng Kông rất hiếu kỳ, mày sẽ
trở thành một đề tài nóng hổi cho bọn họ. Tất cả mọi người đều sẽ xem tiểu thuyết
của mày, bọn họ sẽ nhìn thấy tài hoa của mày, tư tưởng của mày, bọn họ sẽ tự
mình phán đoán về mày, mà không phải giống như trước kia, bị cái gọi là nhà
bình luận, giám khảo cuộc thi đánh giá sai. Chúc mừng mày. Tao nghĩ, đây cũng
là một trong những mục đích của mày.”
Tất cả mọi người nghe đều thấy kỳ quái, không biết Bạc Cận
Ngôn đang có âm mưu gì. Lòng Giản Dao cũng từng chút một trở nên khẩn trương.
Nhưng chỉ có hắn ở đầu bên kia, cũng nhàn nhã lạnh nhạt giống
như Bạc Cận Ngôn, cười nhạo một tiếng nói: “Mày đang lấy lòng tao sao?”
Bạc Cận Ngôn cười nhạt: “Không, tao đang uy hiếp mày.”
Mọi người đều sững sờ, lại nghe thấy anh nói tiếp: “Trò chơi
của chúng ta rất công bằng, tao sẽ không nhúng tay vào việc truyền thông truy
đuổi tâng bốc mày. Nhưng nếu như Lý Huân Nhiên bị nổ bom chết trước mặt tao, vậy
thì tao không thể không thay đổi một vài quy tắc trò chơi.<>
Tao nghĩ giới truyền thông nhất định sẽ rất muốn nghe việc
phác họa chân dung tội phạm của chuyên gia tâm lý tội phạm phụ trách vụ án này,
nghe về những bí mật không ai biết, đặc biệt là những bí mật chôn sâu dưới những
tin tức chính thức.”
Hắn ở đầu bên kia, rốt cuộc trầm mặc một lúc. Chỉ có tiếng
hít thở trầm trầm truyền tới, bình tĩnh, lại sâu không lường được.
Bạc Cận Ngôn không hề dừng lại, vẫn tiếp tục nói lưu loát
như mây trôi nước chảy: “Ví dụ như mẹ mày đã bỏ rơi mày từ thời thơ ấu. Sau khi
mày lớn lên, đã dâm loạn rồi giết luôn bà ta. Đương nhiên, rất trùng hợp là,
trong thời kỳ thanh thiếu niên, mày cũng từng bảo trì quan hệ loạn luân trong
suốt một thời gian dài với một người phụ nữ thành niên khác trong gia đình;
Tao sẽ không ngại nói cho bọn họ biết, mày đã cùng rất nhiều
đối tượng khác biệt về tuổi tác, màu da, giới tính, hơn nữa còn là rất nhiều chủng
loại động vật, phát sinh quan hệ tình dục. Đây có lẽ có chút vượt quá khả năng
tiếp nhận của bọn họ.<>
Nhưng mà khiến bọn họ thất vọng nhất, chắc là việc mày bị học
viện văn học đuổi học. Một thiên tài biến thái được giới truyền thông ca tụng,
thì ra ngay cả đại học còn chưa học xong... Mày nói xem nếu như những thứ này
được công khai, thì bút danh Mai Quân Viễn, sẽ