
u đó lấy thuốc cảm cúm trong ngăn kéo ra, đi
vào bếp tìm chút nước. Anh lấy ra từ tủ lạnh một túi trà màu cam, đun sôi nước,
pha một bình trà. Sau đó cho Hạ Nặc Kỳ uống thuốc.
Lúc
này, anh mới nhớ ra là bản thân mình cũng ướt như chuột lột, anh mở tủ quần áo,
bất ngờ khi thấy trong đó toàn là đồ của nam. Chuyện này nghĩa là gì?
“Đây là
nhà em sao?” Anh nghi hoặc nhìn Hạ Nặc Kỳ, “Hoặc chỗ quần áo này đều là của bố
cô ấy. Vậy bố cô ấy hẳn còn rất trẻ.” Anh cười mỉm, lấy ra một bộ đồ màu trắng,
không ngờ lại đúng size của anh hay mặc.
Sau khi
thay quần áo xong, anh không thấy buồn ngủ, thế là anh ngồi lên giường ngắm Hạ
Nặc Kỳ ngủ.
Hạ Nặc
Kỳ vẫn đang chìm trong giấc ngủ sâu, bất chợt run người lên, giống như đang gặp
ác mộng.
Mục Dã
Tình Xuyên nhẹ nhàng xoa vào trán cô, khiến cô bình tĩnh trở lại, sau đó lại
ngồi quan sát cô.
04
Cửa đột
nhiên mở toang, tiếng mở cửa vang lên.
Hạ Nặc
Kỳ đang nhắm chặt mắt, đôi lông mày khẽ chau lại, Mục Dã Tình Xuyên vội vàng
chạy về phía cửa.
Bất
ngờ, hai người đứng ở cửa đều ngẩn người ra.
Ánh
trăng chiếu rọi lên người thiếu niên mặc đồ trắng, con cừu bé nhỏ đằng sau đang
gặm những cành cỏ non trong vườn hoa.
Không
gian như ngừng lại, dường như có một màn sương mờ ảo đang bao phủ quanh đây.
Mục Dã Tình Xuyên mở to hai mắt, muốn nhìn rõ mọi thứ đang xảy ra.
“Sao
cậu lại đến đây?” Anh nói kèm theo sự kinh ngạc, lo lắng và một chút bực tức.
“Tôi?”
Lam Tịnh Vũ lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt anh lạnh nhạt, cơn gió đêm vuốt ve khuôn
mặt của anh, trêu chọc những sợi tóc đen nhánh của anh. Anh ngửi thấy mùi trà
xanh dịu nhẹ đang lan khắp phòng: “Đây là nhà tôi.”
Lam
Tịnh Vũ lại nói tiếp: “Tôi nghĩ tôi nên hỏi cậu câu này mới đúng, tại sao cậu
lại ở đây?”
Sao anh
lại ở đây.
Trong
lòng Mục Dã Tình Xuyên như bị đóng băng, anh đứng ngây người ra.
Ánh đèn
mờ mờ đang chiếu rọi xuống.
Con dê
nhỏ đã ăn no, lại quấn quýt húc đầu vào chân Lam Tịnh Vũ, anh cúi người xuống
vuốt ve con thú cưng của mình: “Tôi nghĩ tôi có quyền được biết, tại sao anh
lại xuất hiện ở nhà tôi vào lúc này.”
“Đây là
một hiểu lầm…” Mục Dã Tình Xuyên bối rối.
“Hiểu
nhầm sao?” Đôi mắt của Lam Tịch Vũ như nước biển, lạnh lẽo vô cùng, “Nếu đã là
hiểu lầm thì lần sau đừng gặp lại.”
Nói
xong anh quay người đi vào phòng ngủ.
Mục Dã
Tình Xuyên cũng chạy theo sau.
Lam
Tịnh Vũ nhìn cô gái đáng yêu đang nằm trên giường của anh, đôi mắt ánh lên chút
ấm áp.
Ánh
trăng như nước, tràn qua cửa sổ, soi rọi cả căn phòng.
Mục Dã
Tình Xuyên bước qua Lam Tịnh Vũ, bế Hạ Nặc Kỳ lên và nói: “Thật sự xin lỗi, tôi
nghĩ đây là nhà của Hạ Nặc Kỳ đã làm phiền cậu rồi.”
Lam
Tịnh Vũ nhìn Mục Dã Tình Xuyên.
Quan
sát anh ta.
Anh vẫn
giữ vẻ điềm nhiên lúc trước.
Ánh mắt
hai người chạm vào nhau.
Kẻ đứng
sau thì ánh mắt kiêu căng ngạo mạn, kẻ đằng trước thì ánh mắt ẩn hiện lên những
tia sáng màu xanh.
Từ từ,
ánh mắt Lam Tịnh Vũ chùng xuống, anh hỏi: “Cô ấy bị sốt sao?”
“Ừ, ừ…”
Vì bị chuyển động mạnh, thêm nữa tư thế nằm không thoải mái, lại không có chăn
ấm, bất chợt Hạ Nặc Kỳ chau mày, ho sặc sụa.
Mục Dã
Tình Xuyên cẩn thận ôm chặt lấy Hạ Nặc Kỳ: “Quần áo, tôi mượn tạm, ngày mai sẽ
trả lại cho cậu.”
Nói
xong, anh bước ra khỏi phòng ngủ, trước khi đi, anh do dự một lúc, quay người
lại nói: “Đây không phải là vấn đề cậu cần phải quan tâm.” Sau đó, mở cửa bỏ
đi.
Lam
Tịnh Vũ đứng trong căn phòng mờ mờ, ảo ảo: “Thực sự đấy là chuyện mình không
nên quan tâm sao?”
05
Ánh
trăng sáng trong như nước len lỏi qua những cành cây chiếu xuống. Mục Dã Tình
Xuyên ôm Hạ Nặc Kỳ đi về phía căn hộ của anh. Càng ôm càng cảm thấy thoải mái,
Hạ Nặc Kỳ chớp chớp mắt liên tục rồi mở hai mắt ra, cô tỉnh giấc.
“Anh,
anh!” vừa mở mắt ra, cô liền nhận được ánh mắt nồng nhiệt của Mục Dã Tình
Xuyên.
Anh
chăm chú nhìn cô: “Em tỉnh rồi à”.
“Bỏ em
xuống.” Hạ Nặc Kỳ cố giãy giụa để thoát ra khỏi lòng anh, nhưng chân vừa chạm
đất, cô liền cảm thấy đầu mình nặng trịch còn chân thì nhẹ bẫng, đứng không
vững, nên đành phải ngồi xuống bậc thềm.
“Thềm
nhà lạnh lắm, như vật sẽ khiến bệnh em nặng thêm đấy.” Mục Dã Tình Xuyên muốn
kéo cô đứng dậy.
Hạ Nặc
Kỳ lắc đầu: “Không lạnh đâu.”
Cô hít
một hơi thật sâu, răng và môi cô bắt đầu run lập cập. Gió luồn qua từng kẽ áo
chui vào, cô kéo cổ áo lên, “Hết sức rồi, không đi được nữa.”
“Vậy em
muốn chết cóng trên miếng đá này sao?”
Bậc
thềm đá thật lạnh lẽo, Mục Dã Tình Xuyên cũng ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Hạ
Nặc Kỳ, “Nhà của anh không xa đây, mặc dù không được sang trọng lắm, nhưng đảm
bảo là rất ấm.”
“Nhà
của anh?” Hạ Nặc Kỳ hít hít mũi, run lẩy bẩy như sắp đuối hết sức, mới chợt
nhận ra, “Vừa rồi chúng ta…”
“Vừa
rồi chúng ta đang trên đường đi về nhà anh.” Mục Dã Tình Xuyên lạnh nhạt nói.
“Vậy…
quần áo của anh…”
“Trên
xe của anh có chuẩn bị sẵn, lúc xuống xe đã thay đổi.”
“Nhưng
đã có xe rồi, tại sao không chạy thẳng đến nơi cần đến?” Bao câu hỏi ngập tràn
trong đầu Hạ Nặc Kỳ, hình như lúc đó có ai đó tựa đầu vào vai cô, đầu