
ể nói rõ hơn được không? Có thể nói thẳng với cô không, anh lo lắng cho cô như vậy, vội vã tìm cô, thậm chí còn đỡ một nhát chém hộ cô, rốt cuộc là vì cái gì?
“Được rồi, điện thoại của tôi tìm được em rồi, em đừng đi đâu, ở đấy chờ tôi.”
Anh nói xong, không đợi cô trả lời thì đã cụp máy. Bên kia điện thoại di chìm vào im lặng, nhưng giọng nói của anh vẫn không ngừng vọng lại bên tai cô……
Ở đấy chờ tôi…… Chờ tôi…… Chờ tôi……
Rõ ràng anh vẫn nói với giọng điệu ra lệnh không cho từ chối, nhưng vì sao nghe những lời này lại khiến tim cô đập thình thịch thế này?
Vì sao, dựa vào cái gì mà câu nói đó lại khiến lòng cô cuộn trào?
Cô ngạc nhiên cầm di động, ngồi yên ở chỗ tay lái, tim đập thình thịch không thể bình thường lại được.
Đáng lẽ không nên ngoan ngoãn nghe anh nói, nhưng vẫn không chạm vào bộ ly hợp, cô không thể động đậy được.
Cô muốn chờ anh.
Đợi anh đến, sau đó hỏi cho rõ anh có cảm giác gì với cô, nếu vẫn mập mờ như thế này, cô sẽ điên mất.
Cô cần một đáp án chính xác rõ ràng.
Một phút trôi qua, mười phút trôi qua, thỉnh thoảng cô ngoái đầu lại nhìn, không lâu sau cô nhìn thấy xe anh đang chạy đến chỗ cô, không khỏi ngây người.
Anh lại tự mình lái xe đến tìm cô? Trong ấn tượng, anh ra ngoài luôn có người lái xe đưa đón, chưa bao giờ tự lái xe.
Đúng vậy! Sáu năm làm một đứa nhóc bảy tuổi, lái xe thế nào được? Nhưng bây giờ anh lại……
Ngực cô nóng lên, uất ức trong lòng trước đó lập tức tan hết, ngược lại lo lắng anh không đủ thuần thục. Cô sốt ruột mở cửa xe, đang định xuống xe, di động lại vang lên đúng lúc này.
Tưởng điện thoại của anh, cô không nghĩ nhiều liền nhận , vội hét lên:“Sao anh tự mình ……”
“Kế hoạch kết thúc rồi.”
Một giọng nói già nua quen tai cắt lời cô, trong nháy mắt, như một viên đạn nổ trong màng tai cô.
Cô chấn động, bỗng nhiên cứng đờ.
“Thu lưới, về nhà thôi, mang cá về đi.”
Câu mệnh lệnh này vừa dứt, mọi tâm trạng, suy nghĩ, cảm xúc của cô đều bị phủ kín trong lớp sương mù tăm tối, cả người như bị thôi miên, máy móc trả lời:“Vâng.”
Vì thế, cô ngồi lại vào chỗ, đóng cửa xe, khóa lại, hai mắt nhìn thẳng phía trước, khởi động xe .
Nam Cung Thần Võ dừng xe, xuống xe đi đến, đập cửa kính xe hét to:“Cao Lục! Cao Lục!”
Cô quay đầu lạnh lùng liếc nhìn anh một cái như không quen biết anh. Vẻ mặt kia làm anh kinh sợ.
Sao lại thế này? Dương như cô đã thay đổi thành một người khác……
Ngay khi anh còn đang sợ hãi, cô kéo bộ ly hợp, nhấn mạnh ga.
“Cao Lục! Em đang làm gì vậy? Xuống xe! Cao Lục!” Anh vội vã giận dữ đập lên cửa kính xe.
Nhưng cô không để ý tới anh, xe lao về phía trước, bỏ anh lại, hòa vào dòng xe, chạy băng băng về phía trước.
“Cao Lục! Cao Lục!”
Anh đuổi theo vài bước, càng nghĩ càng thấy không ổn, thấp giọng mắng một tiếng, lập tức chạy về xe, nhấn chân ga đuổi theo.
Suốt đường đi, anh theo sát cô, không ngừng gọi di động, nhưng cô lái xe nhanh, vẫn không nhận điện thoại.
Anh không biết cô muốn đi đâu, lại lo lắng một mình cô chạy lung tung, đành phải đi theo cô.
Cô không đi về phía sở nghiên cứu, không về nhà, mà chạy thẳng ra ngoại ô.
Qua gần nửa tiếng, cô dừng xe trước một biệt thự vắng vẻ, xuống xe, ấn chuông cửa, cánh cửa lớn kia từ từ mở ra.
Anh cũng dừng xe theo, do dự nhìn cô.
Đây là đâu? Anh từng điều tra Cao Lục, tài liệu và người thân của cô chưa từng có liên quan gì với nhà giàu, lại còn là gia đình đơn thân, mẹ cô đã qua đời khi cô tốt nghiệp đại học, mấy năm nay cô vẫn sống một mình.
Vậy thì, tại sao bây giờ cô lại đến đây? Có ai ở trong này sao?
Càng nghĩ càng bất an, anh cảnh giác nhảy xuống xe, chậy về phía cô. Khi cô đang chuẩn bị đi vào thì anh đi lên giữ chặt lấy cô.
“Cao Lục, em muốn làm gì?” Anh gầm lên.
Cao Lục quay đầu nhìn anh, vẫn là dáng vẻ kỳ lạ đờ đẫn lạnh như băng.
“Em sao vậy? Em chạy đến đây làm gì?” Anh tóm lấy vai cô, lắc lắc cô.
“Về nhà, còn phải mang cá về nữa.” Cô nói không hề có cảm xúc.
“Cái gì?” Anh nhướn mày ngạc nhiên, không hoeier cô đang nói gì.
Nhưng càng làm anh kinh ngạc là đột nhiên từ trong cửa lớn có mấy tên to cao chạy ra, tất cả đều ăn mặc giống những kẻ trước đây đã đuổi bắt anh và Cao Lục, trên tay mỗi người cầm một khẩu súng, vây quanh hai người họ.
Anh theo bản năng kéo Cao Lục về phía sau, nhưng Cao Lục lại dùng sức hất tay anh. Anh ngạc nhiên quay đầu nhìn cô, trong lòng bỗng rùng mình, như đột nhiên tỉnh ngộ, hai mắt mở to khó tin sợ hãi.
Trừng mắt nhìn cô chậm rãi rời khỏi anh, trừng mắt nhìn cô lùi về sau từng bước một, lùi ra sau đám to cao kia, cùng vây lấy anh.
Sau đó, trái tim anh bị câu nói tiếp theo của cô đâm một nhát dao.
“Tôi mang cá…… về rồi đây.” Cô lạnh lùng nói.
**********
Nhậm Hiểu Niên trừng mắt nhìn Phương Dạ Bạch, sắc mặt trắng bệch: “Ý của anh là Cao Lục…… Cô ấy là……”
“Cô ấy chính là con gái của Cao Đạc.” Phương Dạ Bạch nói chắc chắn.
“Nếu thật vậy? Sao Thần Võ lại không biết? Anh ấy làm việc luôn cẩn thận……” Cô kinh ngạc nói.
“Thần Võ không điều tra được tài liệu này bởi vì bối cảnh hai mươi chín năm qua của Cao Lục đều rất đơn giản, một cô con gái ri