Hệ Liệt Thủ Tuế

Hệ Liệt Thủ Tuế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326373

Bình chọn: 9.00/10/637 lượt.

õ hổn hển gầm nhẹ.

“Yên tâm đi, sẽ không chết đâu.” Phương Dạ Bạch hừ nhẹ, nhìn kim giây của chiếc đồng hồ từ từ chỉ vào số mười hai.

Ngay khi một tên người máy phát hiện ra chỗ nấp của bọn họ xoay người

chĩa họng súng vào anh định muốn nổ súng thì trong phòng máy tính chủ

chợt vang lên một tiếng nổ mạnh.

“Bùm.” Một tiếng, máy tính chủ phát nổ, sau đó đám người máy giống như mất phương hướng không ngừng lảo đảo giống người say.

Phương Ngọ Liệt trố mắt gào to: “Sao lại thế này?”

Người đàn ông gầy cao kia cũng kinh ngạc, đứng sững như trời trồng.

“Anh ta lợi dụng nguồn điện của các người máy bảo vệ tấn công vào hệ

thống máy tính chủ, xem ra hiện giờ tất cả đám người máy kia đều gặp

trục trặc, ngay cả những người máy ngoài cổng cũng vậy.”

“Cái gì? Chết tiệt.” Phương Ngọ Liệt kinh sợ đan xen với tức giận, nổi gân xanh, rút súng ra bước nhanh về phía cửa hông.

Phương Dạ Bạch biết tình thế hiện tại đã như anh mong muốn liền hô to

với Tiểu Ngũ đang nấp cách anh năm mét: “Được rồi, chính là lúc này,

Tiểu Ngũ, chúng ta đi thôi.”

Tiểu Ngũ gật đầu, hai người đồng thời lao về phía cửa.

Nhưng khi Phương Dạ Bạch đi ra thì Tiểu Ngũ lại không ra được, bởi vì

Nhậm Hiếu Niên trong tay cô đột nhiên giãy dụa chạy về phía trung tâm

nghiên cứu.

Tiểu Ngũ không hiểu nhìn theo cô nhưng cũng lập tức đuổi theo.

Phương Dạ Bạch đợi ở cửa một lúc cũng không thấy các cô đi ra liền vội

vã lấy di động ra tìm người. Đúng lúc này trong trung tâm nghiên cứu

truyền ra một tràng tiếng súng. Anh cùng với Nam Cung Thần Võ đều biến

sắc.

Anh cảm thấy bất an định vào bên trong xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại thấy Tiểu Ngũ ôm Nhậm Hiếu Niên vì trúng đạn ở tay mà chảy máu ngất đi chạy tới.

“Hiếu Niên.” Cao Lục sợ hãi la lên.

“Sao lại thế này? Không phải tôi đã bảo cô bảo vệ cô ấy thật tốt sao?” Phương Dạ Bạch tiến lên trừng mắt với Tiểu Ngũ.

Khuôn mặt Tiểu Ngũ vô cảm nhìn anh, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy hai

tên người máy mất phương hướng lao về phía bọn họ, họng súng trong tay

vì không được khống chế mà bắn loạn xa.

“Tiểu Bạch, chúng ta hãy rời khỏi đây trước rồi nói sau.” Nam Cung Thần Võ quát.

Anh nhíu mày, đưa tay ôm lấy Nhậm Hiếu Niên trong lòng Tiểu Ngũ, lạnh lùng nói: “Cô lái xe đi.”

Khi tất cả mọi người đã lên xe, Tiểu Ngũ cũng ngồi vào ghế lại, lách khỏi đám người máy mất kiểm soát, chạy ra khỏi cổng lớn.

***

“Hiếu Niên. Hiếu Niên.” Phương Dạ Bạch gọi Nhậm Hiếu Niên đang ngất xỉu, vô cùng lo lắng cho vết thương của cô.

“Anh đừng làm ồn nữa có được không?” Nam Cung Thần Võ nhỏ nhắn đứng lên

ghế, vội vàng giúp Nhậm Hiếu Niên kiểm tra vết thương, nghe thấy Phương

Dạ Bạch cứ luôn miệng gọi như vật thì không khỏi nhíu mày mắng.

Sau khi thoát khỏi phòng nghiên cứu của Phương Ngọ Liệt bọn họ liền chạy tới phòng nghiên cứu của Cao Lục, tạm thời dùng nơi này để điều trị vết thương của Nhậm Hiếu Niên.

“Tiểu Bạch, anh đừng lo, Hiếu Niên chỉ bị trúng đạn ở cánh tay, còn lại không có gì.” Cao Lục cũng lên tiếng an ủi.

Phương Dạ Bạch sốt ruột, xoay người trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ, bao nhiêu tức giận đều muốn trút lên đầu cô.

“Rốt cuộc cô đã làm gì hả? Rõ ràng tôi đã dặn cô mang theo Hiếu Niên đi

ra ngoài cơ mà. Là cô không phân biệt được phương hướng hay là tai cô bị điếc? Chỗ ấy chỉ cách cánh cửa vài bước nhỏ vậy mà cô còn để Hiếu Niên

bị thương?” Anh nhìn cô lớn tính quát mắng.

Tiểu Ngũ vẫn đứng yên lặng, tùy anh trách mắng, chỉ là vẻ mặt của cô lúc này có chút kỳ lạ.

“Lúc nguy hiểm ấy, rốt cuộc cô đã làm cái gì? Lấy thân thủ của cô mà

ngay cả một đứa bé cũng không bảo vệ được sao?” Anh lại mắng cô.

“Lúc ấy Nhậm tiểu thư không muốn rời đi, còn đột nhiên chạy về phía

trung tâm nghiên cứu nên mới bị trúng đạn của nhị thiếu gia.” Tiểu Ngũ

rốt cuộc cũng mở miệng.

“Cô ấy không muốn rời đi? Làm sao cô ấy lại không muốn đi?” Phương Dạ Bạch gầm lên.

“Hẳn là Hiếu Niên đi tìm Dịch Hành Vân.” Nam Cũng Thần Võ trả lời thay Tiểu Ngũ.

Phương Dạ Bạch sửng sốt, lúc này mới nhớ ra từ lúc bọn họ vào trung tâm nghiên cứu thì không hề nhìn thấy Dịch Hành Vân.

“Dịch Hành Vân không biết đã bị Phương Ngọ Liệt mang đi đâu. Sau khi

chúng tôi vào trung tâm cũng không nhìn thấy anh ấy nữa, Hiếu Niên vẫn

vô cùng lo lắng.” Cao Lục cũng nói.

“Anh hai anh dùng Dịch Hành Vân làm con tin, ép Hiếu Niên ngoan ngoãn,

cho nên chúng ta phải tìm cách cứu anh ta ra.” Nam Cũng Thần Võ đẩy cặp

kính trên sống mũi.

Phương Dạ Bạch giật mình, lồng ngực co thắt lại.

Thì ra………là vì Dịch Hành Vân. Hiếu Niên vì Dịch Hành Vân mà ngay cả tính mạng cũng không cần……

Khuôn mặt tuấn tú nhìn Nhậm Hiếu Niên có chút ấm ức.

“Tại sao phải cứu anh ta? Anh ta sống hay chết cũng không liên quan đến

tôi.” Dịch Hành Vân biến mất rất đúng lúc, như vậy sẽ không còn ai chen

giữa anh và Hiếu Niên nữa.

Tiểu Ngũ yên lặng đứng nhìn anh, cảm thấy con người rất kỳ quái. Những

lời họ nói là thật hay giả, có lúc ngay cả chính họ cũng không biết.

“Anh không cứu anh ta, Nhậm tiểu thư sẽ đau khổ, anh cũng sẽ càng đau khổ hơn.” Cô nói thẳng.

“Câm miệng. Để c


Disneyland 1972 Love the old s