
tiếp đi ra
ngoài, nhưng bỗng nhiên một bàn tay ấm áp phủ lên trán cô làm cô không
dám cử động.
Sau đó Phương Dạ Bạch kéo tay trái của cô ra để kiểm tra viết thương,
một lúc lâu sau lại đặt tay cô vào trong chăn, sao đó lẳng lặng đi ra
khỏi phòng nghiên cứu.
Cảm giác nghèn nghẹn trong lồng ngực chỉ vì một hành động nhỏ của anh mà tan biến, sau đó, tim cô bắt đầu đập điên cuồng.
Rõ ràng chẳng khác gì những lần kiểm tra trước kia, nhưng không hiểu vì sao mà trái tim cô lại đập mãnh liệt như vậy?
Cô……. có vấn đề ở đâu sao?
Đang sững sờ thì bên cạnh lại vang lên tiếng sột soạt, cô mở hé mắt nhìn thấy Nhậm Hiếu Niên nhảy xuống khỏi bàn thí nghiệm, đi về phía cô, vì
thế cô nhanh chóng nhắm mắt lại.
“Thực xin lỗi, Tiểu Ngũ, đều là tôi làm hại cô bị thương, nhưng cô thật sự không nên cứu tôi…..” Nhậm Hiếu Niên lẩm bẩm.
Cô không nhịn được mà mở mắt ra hỏi: “Vì sao?”
Nhậm Hiếu Niên kinh ngạc há hốc miệng: “Cô tỉnh rồi?”
“Vâng.”
“Cô khá hơn chưa? Vết thương……”
“Vì sao không nên cứu cô?” Cô ngồi dậy hỏi.
Vẻ mặt ngạc nhiên của Nhậm Hiếu Niên dần biến thành vẻ u uất không phù
hợp với bề ngoài bảy tuổi của cô ấy, than nhẹ: “Bởi vì, tôi muốn ở bên
Hành Vân.”
“Nhưng nếu cô quay lại tìm anh ấy, rất có thể cô sẽ chết mà chưa chắc sẽ cứu được anh ấy.” Tiểu Ngũ nhíu mày.
“Cho dù có chết, cũng muốn chết cùng với anh ấy.”
“Hai người đều chết thì còn có ý nghĩa gì nữa?”
Nhậm Hiếu Niên cười lắc đầu: “Cô không hiểu đâu, Tiểu Ngũ. Yêu một
người, có thể yêu đến mức bất chấp tất cả, biết rõ không có ngày mai,
cũng vẫn muốn ở bên anh ấy vào những giây phút cuối cùng……..”
“Cô cũng không biết, nếu như cô chết, thiếu gia sẽ đau lòng đến nhường
nào. Anh ấy chỉ sợ cô bị thương tổn vậy nên những năm gần đây anh ấy đều bảo tôi ở bên cạnh bảo vệ cô. Anh ấy yêu cô, không hề ít hơn Dịch tiên
sinh yêu cô. Cho nên, cô không thể chết được, tôi cũng sẽ không thể để
cô chết.” Tiểu Ngũ ngắt lời cô.
Nhậm Hiếu Niên hơi giật mình nhìn cô.
“Lúc cô nhìn Dịch tiên sinh, ánh mắt thiếu gia cũng luôn dõi theo cô.
Tất cả tâm tư của anh ấy đều dồn vào cô, nhưng cô chưa bao giờ để ý đến
anh ấy, cũng chưa từng nghiêm túc cảm nhận tình cảm của anh ấy. Cô không biết cô như vậy là quá mức ích kỷ sao?” Cô không chú ý nên âm lượng
càng lúc càng cao, mà giọng điệu cũng càng lúc càng nặng.
“Tiểu Ngũ, cô…..” Nhậm Hiếu Niên mơ hồ nhận ra cái gì đó, đáy mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
“Cho dù không có ngày mai, vì thiếu gia, tôi cũng sẽ bảo vệ cô, khiến cô sống đến giây cuối cùng vì anh ấy.” Cô nghiêm túc nói.
Nghe cô nói xong, Nhậm Hiếu Niên từ vô cùng kinh ngạc biến thành mỉm cười.
“Tiểu Ngũ, thì ra cô…….cô lại………”
“Cái gì?” Cô dừng lại.
“Tiểu Bạch còn nói cô không có cảm giác, tôi còn tưởng cô sẽ không hiểu được tình yêu là gì.”
“Tình yêu?” Tại sao lại chuyển đến đề tài này?
“Ừ, cô theo tiểu Bạch cũng đã mười năm, lâu ngày sẽ sinh tình cảm cũng
bình thường. Cho dù dùng sức người khống chế cũng không thể nào cắt đứt
được tình cảm của con người.” Nhậm Hiếu Niên cười nói.
“Rốt cuộc cô đang nói cái gì vậy?” Tiểu Ngũ nhìn cô, bất giác nhíu mày.
Nhậm Hiếu Niên xoay người nhìn cô, chậm rãi nói: “Cô thích tiểu Bạch phải không? Cô yêu anh ấy?”
Giống như bị điện giật vài giây, đầu cô còn chưa kịp phản ứng, tim đã đập thình thịch
Yêu? Cô yêu Phương Dạ Bạch?…….Ngay cả yêu là gì cô còn không biết nữa.
“Yêu là gì?” Cô hỏi.
Nhậm Hiếu Niên yên lặng nhìn cô, khẽ nói:
“Yêu chính là………mỗi khi nhớ tới người ấy hô hấp sẽ trở nên dồn đập, tất cả cảm xúc sẽ bị người đó nắm trong tay. Người ấy có thể khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt, cũng có thể làm cho tim cô đập rộn ràng. Một cái
đụng chạm nhỏ của người ấy cũng tác động đến từng sợi thần kinh của cô.
Cô không nỡ nhìn người đó đau khổ, chỉ hi vọng làm được gì đó cho người
ấy…..thậm chí………..chết vì người ấy.”
Tiểu Ngũ sửng sốt.
Những điều này có vẻ rất quen…….
“Tiểu Ngũ, nếu như cô có những cảm xúc này thì không cần nghi ngờ nữa,
đó chính là yêu.” Nhậm Hiếu Niên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Như vậy……Chính là…….Yêu? Cô kinh ngạc không nói nổi nên lời.
“Cô cũng có những cảm xúc này với tiểu Bạch phải không?” Nhậm Hiếu Niên mỉm cười.
“Nếu vậy…….. tôi nhất định bị trục trặc gì rồi, thiếu gia nói tôi không
có cảm giác, càng không thể có cảm xúc.” Cô không rõ, cô không hề có cảm giác, làm sao có thể yêu một người?
“Có lẽ không phải là trục trặc, mà là………tiến hóa?” Nhậm Hiếu Niên nhìn cô chằm chằm.
“Tiến hóa?”
“Cơ thể con người kỳ thực có rất nhiều bí mật mà y học và khoa học không thể nào giải thích được. Giống như ba người bọn tôi có tế bào biến dị,
nguyên nhân đến giờ vẫn không tìm ra. Theo một khía cạnh nào đó mà nói,
đây có lẽ là một loại tiến hóa của tế bào. Thần kinh cảm ứng của cô có
thể đã xảy ra biến hóa, hoặc ý chí của cô đã vượt qua sự khống chế của
máy móc, làm chủ phản ứng của cô.” Nhậm Hiếu Niên trầm ngâm nói.
“Vậy ư?” Tiểu Ngũ cúi đầu nhìn cánh tay phải bằng máy của mình, suy tư về lời nói của cô ấy.
Nhậm Hiểu Niên nghĩ……..Cô ấy đã không còn giống người máy nữa sao?