Polaroid
Hệ Liệt Thủ Tuế

Hệ Liệt Thủ Tuế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324630

Bình chọn: 7.5.00/10/463 lượt.

g cô ra, nhưng vừa thở hổn hển mấy hơi, lại luyến tiếc quấn lấy cánh môi đã thoáng sưng đỏ của cô, lại tinh tế mút vào.

Cứ như vậy hôn lần nữa, quyến luyến không rời.

Đến khi cô thở không ra hơi mới đẩy anh ra, khẽ cười nói:“Anh đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm trước……”

“Anh chỉ muốn ăn em.” Anh ôm chặt cô, trong mắt, trong giọng nói đong đầy dục vọng.

Cô cười huých anh,“Đừng náo loạn, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm đó! Ngoại trừ đi mua quần áo, em còn muốn cùng anh đi xem phim, đến núi Dương Minh đi dạo, cùng nhau ăn cơm, giống như những đôi khác vậy……”

Anh lại hôn cô, chế nhạo nói:“Trọng điểm chính là em muốn ở bên anh.”

“Đúng vậy! Em chỉ muỗn ở bên anh, mỗi giây mỗi phút đều muốn, nếu không một khi……” Cô vội vàng ngậm miệng, tim co rút. Cô phải nắm chắc hai ngày còn lại này, không muốn lãng phí một phút giây nào!

Ngữ điệu khủng hoảng của cô làm tim anh nhói đau một chút.

“Cho dù em biến trở về bảy tuổi, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em. Hiểu Niên, anh sẽ chờ em lớn lên, sau đó nghĩ cách giúp em trở về bộ dáng bình thường.” Anh ôm chặt lấy cô.

Cam đoan của anh không thể trấn an cô, ngược lại làm cho lòng cô càng đau.

Không, đừng chờ! Cũng đừng giúp cô! Đừng vì cô mà bị liên lụy! Cô chỉ cần anh giống như trước sống bình an, trở lại…… như những ngày trước khi gặp cô……

Nhưng những lời này cô không thể nói, chỉ có thể chôn ở trong lòng.

“Ai, chúng ta đừng nghĩ đến chuyện này nữa, em đói bụng rồi, đi thôi.” Cô nhanh chóng chuyển đề tài.

“Được, đi ăn cơm.” Anh bất đắc dĩ nở nụ cười.

“Đi, em muốn ăn đồ ăn Nhật.” Cô nói xong sẽ kéo anh ra cửa.

“Chờ một chút!” Anh ngăn cô lại.

“Sao thế?”

“Em còn chưa mặc nội y.” Anh chỉ chỉ túi giấy trên sô pha.

“Đúng rồi, em quên mất, để em đi mặc……” Cô vỗ trán mình, cầm lấy túi giấy.

“Anh giúp em mặc.” Anh đi đến, cầm lấy quần lót ren cùng Bra từ trong túi giấy ra.

“Không cần! Tránh ra!” Cô đỏ mặt khẽ kêu.

“Nhất định phải làm, anh sợ em lâu rồi không mặc, đã quên cách mặc như thế nào.” Tay anh đã sờ lên ngực cô.

“Làm sao em quên được…… A! Anh đang làm cái gì đấy……”

“Anh muốn xác định xem em có phải cup C thật không!” Anh cười.

“A! Đừng sờ lung tung…… Anh là con sói hoang háo sắc!”

“Sói hoang là vì cô bé quàng khăn đỏ rất ngon miệng mê người mới háo sắc……”

“Anh…… Anh đừng xằng bậy…… A…… Anh…… Anh lại đang làm cái gì……” Cô đột nhiên hoảng sợ khẽ kêu.

“Giúp em mặc quần lót!” Anh cầm một chân của cô, xỏ quần lót vào.

“Không cần…… Anh…… A…… sao anh có thể…… A……” Cô run giọng yêu kiều, bởi vì anh chỉ giúp cô xỏ một chân, đầu liền vùi vào giữa hai chân cô giở trò xấu.

Kế tiếp, hai người chìm vào trong tình ái kích tình bốn phía, ngoại trừ từng đợt thở dốc cùng ngâm nga làm người ta mặt đỏ, cuối cùng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác. Thời gian qua thật mau, nhất là khi hạnh phúc thân mật bên người mình yêu.

Ngắn ngủi ba ngày, trong lúc Nhậm Hiểu Niên đang say mê trong tình yêu sâu sắc nhiệt tình của Dịch Hành Vân, đã vội vàng trôi qua.

Bọn họ luôn luôn ở cùng nhau, thỉnh thoảng đi xem phim, ra ngoại ô chơi, ngọt ngào làm cho cô suýt chút nữa đã quên ước định với Nam Cung Thần Võ. Cho đến khi cô nhận được tin nhắn của Nam Cung Thần Võ mới hoảng sợ thấy kỳ hạn chỉ còn lại có một tiếng.

Thanh lý sạch sẽ những gì có liên quan đến cô bên cạnh Dịch Hành Vân, một giờ sau, Khốc Khắc sẽ đến đón cô.

Tin nhắn ngắn ngủi lại đưa cô từ thiên đường ngã vào địa ngục. Một phút trước còn ở trong lòng Dịch Hành Vân cùng anh triền miên lưu luyến, ngay sau đó lại phải rời xa anh.

Sắc mặt cô trắng bệch, chờ Dịch Hành Vân đang tắm, trái tim vì lo lắng đau đớn mà kinh hoàng.

Không đủ! Còn chưa đủ! Cô không muốn rời khỏi anh, không muốn chút nào……

Nhưng cô không đi, anh sẽ gặp nguy hiểm, chỉ cần cô tiếp tục ở lại bên anh, Thần Võ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.

Cô đối với anh mà nói, từ đầu tới cuối cũng chỉ là một tai họa, là phiền toái.

Cho nên, vì tốt cho anh, cô không nên lưu luyến, nên hoàn toàn cắt đứt hoàn toàn với anh.

Nên…… biến mất khỏi cuộc sống của anh.

Khó khăn thở hổn hển, cô run rẩy khép di động. Đúng lúc này, Dịch Hành Vân từ phòng tắm đi ra, thấy sắc mặt cô khó coi, kinh ngạc hỏi:“Làm sao vậy? Hiểu Niên.”

“Không…… Không có gì, đại khái là mệt mỏi.” Cô lắc đầu, cười gượng gạo.

Dịch Hành Vân đau lòng đi đến, ôm lấy cô.

“Thực xin lỗi, anh không khống chế được……” Anh có chút tự trách, bởi vì hai ngày qua, anh quả thực biến thành dã thú đói khát, chỉ muốn khóa chặt cô bên người, không ngừng cùng cô làm tình, giống như chỉ có làm như vậy mới có thể xác định anh đã có được cô.

“Không, em thích, thích anh điên cuồng vì em.” Cô ôm lấy anh, cọ cọ trước ngực anh.

Tình dục là kết hợp, là giao hòa, cũng là phương thức bọn họ yêu nhau. Cô biết dưới đáy lòng anh có sự hoảng sợ trống rỗng, chỉ có thể dùng thân thể cô lấp đầy. Mà cô, cũng chỉ khi bị anh chiếm lấy, mới có thể cảm nhận một chút bình an. Tuy rằng, làm vậy thật ra cũng không thể hoàn toàn tháo gỡ sợ hãi trong lòng.bọn họ

“Đi tắm đi, anh gọi đồ ăn bên ngoài. Lát nữa chúng ta cùng ăn tối, e