
đói, chỉ còn thiếu kêu “ọc ọc” thành tiếng cho người ta biết.
Tống Tống làm sao còn chưa tới cứu mạng em?! >_<
“Song Song, em cảm thấy khi nào chúng ta thích hợp ra ngoài?
Đường Đỉnh khá sửng sốt, không biết từ lúc nào đề tài của Nhiếp Phàn chuyển từ những câu chuyện lý thú về pháp luật sang thời gian hẹn hò, hơn nữa còn đem “cô Diêu” biến thành thân thiết “Song Song”.
Hừ! Song Song em gái anh! Song Song là để anh gọi sao?!
“Anh không có vụ án nào cần phải giải quyết sao? Anh rất rảnh rỗi?”
“….”
Trong lúc gương mặt Nhiếp Phàn đau khổ muốn giải thích mình cũng không phải là một người rảnh rỗi thì lại nhìn thấy một người đã rất lâu không gặp, Tống Gia Diễn, đang đi về phía hai người bọn họ.
“Tống Gia Diễn?”
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, cùng với tiếng kêu của Nhiếp Phàn, thái độ của Đường Đinh hoàn toàn đối lập. Cô hung phấ đứng lên, xoay người ôm cổ Tống Gia Diễn: “Cuối cùng anh cũng đến, em chờ rất lâu rồi!”
Tống Gia Diễn vỗ vỗ nhẹ lưng Đường Đinh, cười một tiếng với Nhiếp Phàn, nói: “Đã lâu không gặp, luật sư Nhiếp.”
Nhiếp Phàn kinh ngạc đứng lên, ngón tay chỉ qua chỉ lại Tống Gia Diễn và Đường Đinh: “Anh, hai người đây là…”
Đường Đinh cười tươi như hoa lộ ra hai má lúm đồng tiền, vòng tay qua cánh tay Tống Gia Diễn, dáng điệu giống như là một đôi vợ chồng đang làm lễ cưới, “Anh Nhiếp, đây là bạn trai tôi, Tống Gia Diễn. Không ngờ hai người lại quen biết nhau. Thật ngại quá, tôi còn chưa nói qua với mẹ về chuyện của anh ấy, cho nên xin anh bỏ qua chuyện tôi không biết có bữa tối được sắp đặt như thế này.”
“Vậy thì, anh Nhiếp, chúng tôi xin đi trước. Bữa này tôi mời. Tạm biệt!”
Mặc dù đau lòng bữa tối này cô căn bản không ăn lại phải trả một khoản phí đắt đỏ, nhưng nếu như có thể thuận lợi giải quyết phiền toái Nhiếp Phàn này thì cũng thực sự rất đáng giá.
_______________________________
Sân khấu nhỏ:
Lần đầu tiên H, lúc Tống Gia Diễn tiến vào.
Đinh Đinh nhíu mày vỗ nhẹ lưng Tống Tống: “Tống Tống, Tống Tống, đau quá ….”
Tống Tống cứng đờ một lúc, “Vậy, vậy cái kia sưng thì làm sao đây?”
Đinh Đinh dùng ngón tay cào lưng Tống Tống, yên lặng không nói.
(Sưng làm sao? Sưng làm sao em gái anh! Chẳng lẽ em bảo anh dừng lại anh thật sự dừng lại không làm nữa sao?!)
Có đôi khi, trong lòng ngọt ngào hạnh phúc hay không thì cũng phải phu thuộc vào từng đối tượng. Nếu đối tượng là người mình không thích cho dù có ngồi trong một nhà hàng cao cấp với bầu không khí lãng mạn dưới ánh nến, hoa tươi, âm nhạc thì cả người cũng cảm thấy khó chịu, không được tự nhiên. Còn nếu như đối tượng là người bản thân thích thì cho dù ở chợ đêm, ngồi bên một chiếc bàn gập đơn giản còn đầy dầu mỡ, chỉ có duy nhất một đôi đũa cùng những tiếng ồn, tự đáy lòng cũng sẽ cảm thấy vô cùng vui sướng cùng thỏa mãn.
Ban đêm tháng tư hơi lạnh, nhưng không lạnh như cái lạnh của tháng một, trên chợ đêm gần đường Vô Thường, người người đi lại chủ yếu mặc những bộ đồ tùy ý, thậm chí còn có chút lôi thôi. Trong không khí tràn ngập hương vị đồ nướng, đàn ông uống rượu khí thế ngất trời, chỉ một chốn nho nhỏ lại cực kỳ náo nhiệt.
Đường Đinh mặc một bộ váy dài tới đầu gối màu huyết dụ lộ vai, bên ngoài khoác một chiếc áo tay dài cùng màu, tóc dài xõa ra được vén lên, khuôn mặt trang điểm nhẹ khiến cô thoạt nhìn rất tương xứng với tuổi. Một người như vậy đứng ở trong chợ đêm lại hoàn toàn không ăn khớp, người đi ngang qua căn bản đều sẽ quay đầu liếc mắt nhìn qua.
Dắt Đường Đinh vào một quán ăn quen, sau khi vào, Đường Đinh nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra, khi cô còn là ma, hình như Tống Gia Diễn đã từng dẫn Phương Niệm đến đây.
Vừa mới kéo ghế nhựa ngồi xuống, ông chủ đang dọn dẹp một bàn gần đó sau khi nhìn thấy Tống Gia Diễn liền cười đi đến, lại ngẩng lên nhìn thấy Đường Đinh, ông ngẩn ra.
Một người phụ nữ như vậy không nên xuất hiện ở đây.
Làm buôn bán mấy chục năm, dĩ nhiên ông chủ hiểu rõ phải phản ứng làm sao cho đúng, ngay sau đó liền nhanh chóng đưa ra khuôn mặt tươi cười thật vui vẻ, “A, Tiểu Tống, hôm nay dẫn bạn gái tới hả?”
“Dạ.” Tống Gia Diễn trả lời ông chủ, ngay sau đó hỏi Đường Đinh: “Em muốn ăn gì?”
Đường Đinh lập tức hưng phấn chỉ tay về phía vỉ nướng ở cửa: “Xâu thịt dê!”
Ông chủ cầm thực đơn rời đi. Đường Đinh lấy ra hai đôi đũa từ chiếc hộp trên bàn, sau khi đưa cho Tống Gia Diễn một đôi, tự mình lấy cho mình một đôi, vừa lau đũa vừa nói: “Làm ma ngoại trừ hương, nến giấy tiền vàng mã ra, cái gì cũng không thể ăn, sau khi thành người thì người trong nhà lại quản, cái này không hợp vệ sinh, cái kia không có dinh dưỡng, muốn ăn những đồ mình thích một chút cũng không được…”
“Tống Tống, lúc là Đường Đinh, em cũng thường xuyên đến đây ăn. Bây giờ nhớ tới, lúc trước anh dẫn Đại Ngốc đến đây ăn, em thực sự rất ghen tị. Ai, đợi lát nữa xâu thịt dê, súp lơ, những thứ như xương với thịt kia không được tranh với em nhé?” “Em vẫn còn bụng ăn được? Nhiếp Phàn bỏ đói em sao?” Tống Gia Diễn đưa một ly nước dừa tới trước mặt Đường Đinh.
Đường Đinh nhíu mày “xì” một tiếng: “Thịt nhà hàng kia