
g thị vệ chọn một gian phòng kích thước không phải lớn
nhất thành Khâm Châu, nhưng tuyệt đối phải yên tĩnh thanh nhã để nghỉ ngơi.
Như Thúy đỡ A Nan vào trong phòng nghỉ ngơi, A Nan ỉu xìu nằm
trên giường, cảm thấy dạ dày lăn lộn một trận, căn bản không muốn ăn, đồ Như
Thúy bưng lên chỉ gắp hai gắp, liền buông xuống.
“Tiểu thư, bộ dạng tiểu thư thế này rất không hay, mới mấy
ngày mà cằm đã nhọn, Vương gia thấy nhất định sẽ đau lòng.” Như Thúy lo âu nói:
“Tiểu thư vốn dĩ tròn tròn thì mới tương đối đáng yêu, ôm cũng thoải mái một
chút. Tin tưởng Vương gia cũng sẽ nghĩ như vậy……”
Đây là trêu cợt trần trụi à!
A Nan bị nha hoàn trêu cợt, trừng mắt hung ác nhìn Như Thúy
mấy lần, chỉ tiếc hiện tại tinh thần nàng mệt mỏi, xem ra thật sự không có uy
hiếp.
Rất nhanh, Phùng thị vệ liền mời đại phu trong thành Khâm
Châu tới đây.
Đại phu xem mạch cho A Nan, cũng chỉ là nói khó khăn bởi vì
gần đây không có nghỉ ngơi tốt, thân thể mệt mỏi, điều dưỡng mấy ngày là ổn.
Sau khi bốc thuốc, lại bị người lôi đến chỗ Như Lam đáng thương mà xem bệnh.
Ban đêm, A Nan uống thuốc xong liền lên giường nghỉ ngơi.
A Nan nằm ở trên giường, cũng không thế nào ngủ được, mặc dù
trong phòng có đốt chậu than, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút lạnh, rất muốn gọi
Như Thúy tới làm chăn ấm cho nàng, nhưng nghĩ đến Sở Bá Ninh sau khi biết sẽ có
vẻ mặt gì, A Nan rùng mình một cái, vội vàng đem ý niệm này bỏ rơi.
A Nan lập tức không thích cái thời cổ đại này không có
phương tiện giao thông, không biết còn phải chịu bao nhiêu khổ sở. lại nghĩ đến
Sở Bá Ninh ở Đồng Thành xa xôi, lại cảm thấy nhớ nhung hắn, trong lúc nhất thời
nghĩ mình chạy đến bên cạnh hắn, hắn có tức giận không…
A Nan suy nghĩ một hồi, rốt cuộc mơ hồ ngủ thiếp đi.
*******
Ngày thứ hai, sắc trời âm trầm, gió lạnh gào thét, tất cả mọi
người vẫn tiếp tục lên đường hướng đến Đồng!
Không biết có phải ngất riết rồi thành thói quen hay không,
hai ngày lộ trình cuối cùng, A Nan không cần uống thuốc cũng khỏe lại, không ngừng
nói, còn có thể ăn uống được như thường. Như Lam cả người khôi phục huyết sắc,
xem ra là ngoài gầy đi thì tinh thần lấp lánh, so với trước kia, thật giống như
lúc trước bị ốm một trận để nghỉ ngơi lấy sức, chờ khi đã nghỉ đủ, liền không
sao.
Nhìn đến A Nan, càng ngày càng bệnh thêm, cả người cũng đã gầy
đi một vòng, ngay cả vòng ba cũng nhọn, nhìn vào có cảm giác mĩ nhân cổ điển bệnh
yếu đuối. Tin tưởng nếu là trước kia, A Nan tuyệt đối sẽ vui mừng, mình có thể
có được dáng vóc làm cho người ta thương hoa tiếc ngọc. Nhưng giờ, A Nan chỉ cảm
thấy cuộc sống này thật khốc liệt.
Như Lam tự trách mình, cho rằng lúc trước mình say xe không
chăm sóc A Nan được tốt, mới để nàng biến thành bộ dáng kia – về phần Như Thúy?
Như Lam cho rằng đó chỉ người Vương phi lấy ra để chọc cười, không có công dụng
gì, có nàng hay không thì cũng thế.
Gió lạnh gào thét, cây khô ven đường bị gió thổi đến đè trên
mặt đất, cả núi an tĩnh, chỉ có thanh âm võ ngựa “rầu rĩ”, lúc đè nát chướng ngại
vật phát ra tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”.
Nhìn về phía trước toàn là rừng cây, sắc mặt Phùng thị vệ
hơi run, hướng mấy thị vệ sau lưng ra dấu thủ thế, đây là dấu hiệu quen thuộc đại
nội, nhất thời, mười sáu tên thị vệ đại nội không hẹn mà cùng đem ngựa bao vậy
xung quanh, tạo thành tư thế bảo vệ nghiêm mật. Mà bọn thị vệ thủ Túc Vương thì
không biết Phùng thị vệ phát hiện ra điều gì, nhưng cũng chọn lựa bảo vệ bên
ngoài, như nhìn thấu cái gì, nhất thời cảnh giác.
Trong khoang xe, A Nan cả người vô lực nằm trong ngực Như
Lam, sắc mặt hồng hồng, trán nhuộm đầy mồ hôi, cánh môi nhợt nhạt khô nứt, phát
ra tiếng thở dốc nặng nề.
Như Thúy mang đến một ly nước mật ong, cẩn thận che chở
không để xe ngựa bị nghiêng mà hắt ra ngoài, sau đó từng miếng, từng miếng đút
cho A Nan. Như Lam lau mồ hôi trên trán A Nan, sau đó lo lắng nhìn ngoài cửa
xe, chỉ là màn xe phản quang, căn bản không nhìn được tình cảnh bên ngoài,
không nhìn được muốn thò đầu ra ngoài ngó ngó để trong lòng có chút an ủi.
“Như Thúy, hỏi Phùng thị vệ khi nào mới đến Đồng Thành?” Như
Lam lo lắng nói: “Nhiệt độ trên người Vương phi ngày càng cao, nếu không hạ nhiệt,
ta lo rằng…” Nói xong, Như Lam nghẹn ngào.
Buổi sáng hôm nay lên đường không lâu, A Nan liền phát sốt,
khi đó chỉ là sốt nhẹ cũng không biết có bị gió trong xe thổi đến không, đến buổi
trưa, liền phát sốt cao. Thế nhưng, trước trong sau có thôn xóm, nhà trọ, đoàn
người cũng không biết phải làm thế nào, công thêm còn hai canh giờ đi đường nữa
là có thể đến Đồng Thành, Phùng thị vệ cắn răng, thúc giục đoàn xe tăng tốc độ
“Như Lam tỷ tỷ, ta vừa mới hỏi rồi, còn một canh giờ nữa.”
Như Thúy nhỏ giọng nói, trong lòng cũng thấy nóng nảy.
Hai người nhìn A Nan đang sốt, tâm trầm xuống, một canh giờ…
họ sợ một canh giờ quá lâu, sợ không trụ được đến lúc đó.
Đang lúc hai nha hoàn nóng nảy thì bên ngoài đột nhiên truyền
đến thanh âm bắn dây cung, sau đó là thứ gì bị kiếm đánh rơi.
Ngồi trong xe ngựa không nhìn thấy gì, chỉ nghe bên ngo