
t đậm tháng chạp
lập tức buông xuống, không chỉ Triệu Kỳ Hoa đột nhiên rùng mình, ngay
cả mấy người vịn ở cửa quân doanh kia cũng rùng mình mãnh liệt, chà
xát cánh tay, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy thời tiết thực
lạnh a.
“Ninh ca ca, sao vậy?” Triệu Kỳ Hoa có chút cẩn thận
hỏi, tuy rằng nàng không biết mình vì sao phải cẩn thận, chỉ là
trực giác thấy phải làm như vậy.
Con ngươi đen thẫm của Sở Bá Ninh, thần sắc vẫn
nghiêm túc như cũ, “Vương phi thật sự nói như vậy?”
Triệu Kỳ Hoa gật đầu nói, “Ninh ca ca, Túc Vương phi
không thhích ngươi, nàng là bị thánh chỉ cưỡng ép gả. Nàng cũng
thực đáng thương nga…” Triệu Kỳ Hoa có chút khổ sở nói, trong lòng
oán trách Sùng Đức hoàng đế loạn điểm uyên ương, cho rằng Sùng Đức
hoàng đế phá hoại cuộc đời hai người.
Sở Bá ninh rút tay áo lại, đối diện Triệu Kỳ Hoa
nói: “Kỳ Hoa, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, phải biết những lời
nên nói nhưng lời không nên nói. Hoàng huynh thân là vua một nước, ý
chỉ của hắn không thể trái nghịch, lời này của ngươi về sau không nên
nói nữa, miễn cho phiền toái đến Triệu tướng quân.”
Thần sắc Sở Bá Ninh có chút nghiêm túc, dọa Triệu
Kỳ Hoa sợ tới mức thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể liên tiếp
gật đầu. Chở Sở Bá Ninh mang theo gã sai vặt đi xa, Triệu Kỳ Hoa mới
ngơ ngác phát giác, hình như nàng còn rất nhiều việc chưa hỏi rõ
ràng a. Hơn nữa, nghe được Sở Bá Ninh cưới Vương phi là vì ý chỉ của
hoàng đế, làm cho nàng cảm thấy thập phần thương tâm, cảm thấy Sở
Bá Ninh quá ủy khuất chính mình.
Triệu Kỳ Hoa một người miên man suy nghĩ, nhất thời
không biết nên làm gì, đến khi Triệu tướng quân nghe tin mà đến, nhìn
con gái mình thương tâm đứng trước quân doanh, chỉ cảm thấy đau xót
trong lòng.
Con gái của hắn luôn trực lai trực vãng, có chuyện
đều nói thẳng, chưa bao giờ đem cảm xúc tích trong lòng, lúc nào lại
có biểu tình thương tâm như vậy?
“Kỳ Hoa, về nhà cùng phụ thân đi.” Triệu tướng quân
tiến lên xoa xoa đầu con gái.
Triệu Kỳ Hoa nhìn thấy ánh mắt từ ái của phụ thân,
khổ sở trong lòng càng bộc phát không thể vãn hồi, không khỏi ôm lấy
phụ thân tùy ý khóc nức nở, “Phụ thân, con không biết tại sao, đột
nhiên cảm thấy rất khổ sở…”
“Đứa ngốc! Đứa ngốc…” Triệu tướng quân vụng về nói,
nắm tay nữ nhi hướng trong nhà đi, “Kỳ Hoa, đừng thương tâm, chờ chúng
ta đem Bắc Việt mọi rợ đuổi đi, sang năm phụ thân chủ trì đưa con về
kinh, để hoàng hậu bác của con chọn giúp con một lang quân như ý,
bằng quyền thế của nhà chúng ta, phụ thân nhất định sẽ tìm một
người thiện lương, khiến người mà con gả sẽ không dám khi dễ con….”
“Vương gia~ Vương gia~”
Phía sau, Ôn Lương dùng thanh âm phi thường xúc động ôn
nhu kêu, Sở Bá Ninh lại nhíu mày một chút, không thể không dừng cước
bộ chờ bạn quân sư bất lương nào đó như đang gọi hồn qua tới, nếu
không hắn có thể kêu đến mức cả dân chúng Đồng thành ra xem náo
nhiệt, đến lúc đó không chỉ là mất mặt thôi.
Sở Bá Ninh gần đây rất phản cảm một ít đồng trạch
trong quân doanh dùng một loại ánh mắt thập phần mập mờ đánh giá
hắn cùng Ôn lương, giống như hắn cùng Ôn Lương phát sinh chuyện gì.
Ngay cả khi hắn cùng Ôn Lương ở sa bàn trong trướng bàn việc
quân, đến binh sĩ trông coi sổ sách đều lộ ra ánh mắt mờ ám, làm cho Sở Bá Ninh
đã phiền càng phiền. Mà dân chúng Đồng Thành tuy rằng sợ hãi thân phận Vương
gia của hắn không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, nhưng sau lưng hắn cũng nghe
thấy chút lời đồn, lúc biết mọi người đem hắn cùng Ôn Lương ghép thành một đôi,
hắn lập tức đen mặt, nếu không phải tự chủ tốt, cũng biết Ôn Lương chỉ là thích
trêu đùa, hắn thực sự sẽ cho người trực tiếp đem Ôn Lương đánh đến cả nương hắn
cũng nhận không ra.
“Vương gia, hôm hay lạnh đến sắp đông lại rồi, chúng ta đi uống
một chén đi.” Ôn Lương phe phẩy quạt nói, “Ta biết lão bản của một gian tửu
quán, hắn có nữ nhi hồng quý hiếm được cất giữ mấy mươi năm, rất thơm.” Ôn
Lương nói xong, bày ra biểu tình đói khát.
Sở Bá Ninh chán ghét nhìn cây quạt trên tay hắn, thanh âm
càng lãnh đạm, “Nếu biết lạnh, thu cây quạt này lại. Cả ngày phe phẩy quạt, người
không biết còn tưởng rằng ngươi có bệnh.”
“………” Ôn Lương run rẩy khóe miệng, lòng nói cái gã này độc
miệng như vậy, vì sao hắn còn phải tiếp cận chứ? Chẳng lẽ hắn thật sự có bệnh?
“Vương gia, lời này không phải nói như thế, đây chỉ là một
cái chiêu bài thôi. Thấy phiến quạy này, tất sẽ biết là Ôn mỗ.”
“Quả thực, cũng là cây quạt tốt, chờ người Bắc Việt đến,
ngươi đến tường thành phe phẩy quạt đi.”
Ôn Lương cảm thấy chính mình sắp không thể nhịn nổi nưac,
cùng vị Vương