Snack's 1967
Hiền Thê Khó Làm

Hiền Thê Khó Làm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324794

Bình chọn: 9.00/10/479 lượt.

i, ngay cả Vương phi cũng dỗ không được. Nô tỳ nghĩ quận chúa nhất định rất nhớ

Hoàng tổ mẫu, tuổi còn nhỏ mà vẫn kiên trì như vậy.”

Thái hậu bị miệng dẻo của ma ma nói đến phượng tâm đại duyệt,

không khỏi chờ mong gặp đứa cháu gái chưa thấy mặt.

Đến khi A Nan mang theo bánh bao nhỏ cố chấp nhà mình đến Trọng

Hoa cung, hơi ngạc nhiên phát hiện, Thái hậu không chỉ không tức giận, còn tươi

cười vô cùng hiền lành nhìn các nàng — ack, hẳn là hiền lành nhìn bánh bao nhỏ.

A Nan mang con gái đến thỉnh an, vội vã giải thích lý do

mình đến muộn. “Mẫu hậu, thật có lỗi, bởi vì Sở Sở…..”

Lời nàng chưa dứt đã bị Thái hậu đánh gãy, “Được rồi, Túc

Vương phi, mau dẫn Uẩn nhi đến cho Ai gia nhìn xem.”

A Nan kinh ngạc, không biết Thái hậu bị gì, bất quá vẫn tẫn

trách dắt tiểu bánh bao qua chỗ Thái hậu.

“Nương ~” bánh bao nhỏ gắt gao nắm tay A Nan, đôi mắt tò mìò

nhìn Thái hậu đang tươi cười.

A Nan cười trấn an bé, ôn nhu nói: “Đến đây, Sở Sở, đây là

Hoàng tổ mẫu, gọi Hoàng tổ mẫu đi.”

“Trư mẫu?”

Bánh bao nhỏ chớp mắt, lặp lại như vẹt.

“……….”

Sắc mặt của Thái hậu nhất thời thật kích động.

A Nan nghẹn họng nhìn trân trối, thì ra còn có cách gọi như

vậy hử?

Nhóm cung nữ ma ma cũng trợn mắt há hốc mồm.

A Nan trong lòng lau lau mồ hôi, ương nói: “Sở Sở, sai rồi,

là tổ mẫu! Tổ mẫu!” phải dạy tiểu nha đầu phát âm chính xác thật nhanh, bằng

không tiểu tử làm cho Thái hậu ghi hận, bé chỉ là một tiểu nha đầu nho nhỏ, sau

này biết làm sao.

A Nan hơi hối hận trong một tháng trở về vì say xe mà quên dạy

tiểu nha đầu gọi mọi người. Người khác thì không sao, Thái hậu là không thể đắc

tội a. Cho nên, tiểu nha đầu tự mình ý thức đi, tránh cho Thái hậu ghi hận rồi

sau này mỗi ngày tìm đến liền thảm.

“Trư mẫu! Trư…. mẫu…. Chu… mẫu… Chủ mẫu……..”

Trọng Hoa cung an tĩnh, chỉ có thanh âm non nớt của trẻ con,

trong trẻo thanh thúy. Đương nhiên, nếu phát âm của bé không líu lưỡi thì tốt rồi.

“Sở Sở, tổ mẫu, nào, cùng nương nói, tổ mẫu.” A Nan kiên nhẫn

dạy, Thái hậu đã bình tĩnh hơn, biểu tình không mặn không nhạt, A Nan biết,

Thái hậu đang buồn bực.

Bánh bao nhỏ nhìn nhìn mẹ, sau đó xoay mặt nhìn Thái hậu mềm

mại gọi: “Tổ mẫu!”

Tiếng “Tổ mẫu” tiêu chuẩn vừa ra, mặt Thái hậu dịu xuống, Trọng

Hoa cung lặng lẽ như sống lại, tiếng vuốt mông ngựa vang lên không ngớt.

“Ai nha, tiểu quận chúa thật thông minh!”

“Tiểu quận chúa thông minh như vậy, rõ ràng là giống Thái hậu

nương nương a!”

……………

A Nan cười nhìn Thái hậu ôm tiểu bánh bao vào lòng, từ ái

chơi với nàng, trong lòng không khỏi méo miệng. Bánh bao nhỏ nhà nàng thông

minh là di truyền từ Sở Bá Ninh, với Thái hậu không liên quan tới một cọng

lông.

Hiển nhiên là những lời lúc nãy ma ma kia nói có hiệu quả,

Thái hậu nhìn tiểu nha đầu trong lòng, thật sự cảm thấy yêu thích, khuôn mặt nhỏ

nhắn cực kỳ giống Túc vương, còn có bộ dáng ra vẻ từng trải, đều khiến Thái hậu

nhớ đến con trai lúc nhỏ, khuôn mặt tươi cười hiền từ như phật Di Lặc. Nhưng,

thích bánh bao nhỏ là thích bánh bao nhỏ, mẹ của bánh bao nhỏ vẫn là không

thích.

Chơi đùa bánh bao nhỏ xong, tầm mắt của Thái hậu dừng trên

người A Nan, thần sắc thản nhiên không biết đang nghĩ gì.

“Túc Vương phi đi ba năm, xem ra gầy đi không ít.”

A Nan vẫn chưa khôi phục khuôn mặt tròn trĩnh mượt mà của ba

năm trước — bất kể ai bị say xe nghiêm trọng như vậy, ăn không ngon ngủ không

yên, đều sẽ nhanh chóng gầy đi. Thái hậu nói cũng không sai.

“Cám ơn mẫu hậu quan tâm, con dâu là vì trên đường bị say

xe, tĩnh dưỡng vài ngày là tốt rồi. Nhưng ba năm không gặp Mẫu hậu, thân thể

ngày vẫn nhanh nhẹn, thật khiến con dâu cao hứng.”

“Hừ, nếu quan tâm thân thể ai gia, sao ngươi có thể đem người

ai gia đưa đến hầu hạ đuổi trở về?” Thái hậu nhịn không được trách cứ. Bà không

quen nhìn đứa con dâu này bộ dáng chân chất lại được con trai mình sủng tận tâm

can.

Nên mới nói, từ xưa mẹ chồng con dâu đã là đối lập!

“Mẫu hậu, thật oan uổng con dâu, l con dâu đã có người hầu hạ,

Vương gia nghĩ cho Mẫu hậu mới không cần các nàng lưu lại, sợ bên người mẫu hậu

thiếu người hầu hạ, mẫu hậu sẽ không quen.” A Nan vừa nói vừa dùng khăn ấn ấn

khóe mắt, bày tỏ “ủy khuất” của mình.

Thái hậu khóe miệng run rẩy, phát hiện mặc kệ qua mấy năm,

miệng của đứa con dâu này cũng không bớt lợi hại. Mới trở về đã muốn tức chết

bà, quả nhiên là con dâu “tốt” a!

“Trư mẫu……” bánh bao nhỏ ở một bên non nớt gọi.

Khóe miệng Thái hậu run rẩy lợi hại hơn.

Hai mẹ con này là sinh ra để chọc tức bà!

Thái hậu nén giận, nhìn bánh bao nhỏ ngồi một bên gặm bánh

quy vừa dùng đôi mắt to nhìn bà, vì miệng đầy bánh nên “Tổ mẫu” bị biến thành

“trư mẫu”. Thái hậu tuy thích bánh bao nhỏ cũng cảm thấy vẻ ngoài của bé thật

đúng là cho nàng cảm giác như đang đối mặt với con trai, cứ như lúc này mình

đang ở trước mặt con trai dạy dỗ nàng dâu, áp lực thật lớn a.

Đương nhiên, Thái hậu chiêu A Nan tiến cung cũng không phải

muốn làm khó nàng, chỉ là muốn gặp cháu gái thôi.

Thái hậu không vui vì A Nan con gái, nhưng muốn hành động

cũng không nón