
là xúi
quẩy, sao lại chọn lúc này để chết, đây không phải là báo hại chúng ta sao?”
A Nan nhìn
nàng một cái, thoải mái nằm ở trên ghế quý phi, lật người tiếp tục xem sách.
Như Thúy
lau một lát, cảm thấy không thú vị liền đem khăn lau cất đi, đến trước A Nan
nói: “A, tiểu thư, bên ngoài đánh cuộc lại có biến hóa, chúng ta có cần đi đặt
cược không?”
“Lại biến
thành cái gì?” A Nan vô lực suy nghĩ đám người kia lại mở đánh cược, mỗi khi
nghe, đều khiến nàng không không nhức cũng đau đầu.
Như Thúy cười
hì hì nói: “Dĩ nhiên đánh cuộc là hai nữ nhân còn dư lại lúc nào thì chết ~ tiểu
thư, chúng ta đánh cuộc họ không chết, đánh cuộc họ sống tốt nhé?” Như Thúy liến
thoắng không ngừng một hồi, sau đó liều lĩnh mạo hiểm đề nghị: “Tiểu thư, hay
chúng ta cũng đặt bên họ chết đi! Tiểu Tam, Tiểu Tứ quá đáng xấu hổ, nên bị trời
giáng!”
Như Lam lúc
này đi vào, nghe Như Thúy nói, mắng: “Ả ngốc kia nói gì đó? Cẩn thận quản sự ma
ma may miệng ngươi, xem ngươi còn dám xuyên tạc không!”
Như Thúy vội
vàng quy củ đứng ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc. Như Thúy không sợ A Nan nhưng lại
tương đối sợ Như Lam, cảm thấy Như Lam quá nghiêm túc, mắt trừng lên khiến người
khác sợ hãi.
Như Lam
bưng một khay đi vào, trên khay để một chén thuốc.
“Như Lam tỷ
tỷ, đây là cái gì?” Như Thúy tò mò hỏi.
A Nan cũng
để cuốn sách xuống, kỳ quái, tò mò.
Như Lam liếc
nhìn hai chủ tớ thần sắc tò mò, mím môi nói: “Lưu đầu bếp làm dược thiện cho
Vương phi.”
A Nan kinh
ngạc: “Dược thiện? Là cho ta ăn? Không bệnh không đau, ta ăn dược thiện làm
gì?” Một chuyện mà A Nan tự hào nhất chính là mình từ nhỏ đến lớn khỏe mạnh, trừ
lúc ra đời yếu một chút, bắt đầu từ bảy tuổi đén nay chưa từng sinh bệnh, cảm vặt
cũng ít, không giống những tiểu thư khuê các ăn sung mặc sướng, ba ngày hai bữa
vô cùng khỏe mạnh.
Như Lam cụp
mắt, rất cố gắng mới đưa cảm giác vô lực đè xuống, trong lòng cảm thấy đồng
tình tự đáy lòng vì Vương gia: Để ý nhiều đến một con người vô tâm, nhiều bi thống
“Nô tỳ nghe Tần quản gia nói, Lưu đầu bếp là Hoàng thượng thưởng cho Túc Vương
Điện hạ, lúc ở trong cung từng được các nương nương thích, nghe nói có thể làm
các loại dược thiện dưỡng sinh, hơn nữa mùi vị cũng khiến người ta khen không dứt.
Vương phi mấy ngày nay đã mệt mỏi, nên bồi bổ, dù sao cũng không có hại, có phải
không?” Như Lam lưu loát rõ ràng bổ sung.
A Nan nháy
nháy mắt, mình mệt mỏi lúc nào vậy kìa? Cực khổ là Vương gia phu quân mới đúng.
“Vương phi,
nhân lúc còn nóng ăn đi!” Như Lam lưu loát múc một chén nhỏ bưng cho A Nan.
Lưu đầu bếp
không hổ là ngự trù, làm dược thiện không có chút mùi thuốc, ngược lại làm cho
người ta cảm thấy rất ngon miệng. A Nan kiếp trước ở hiện đại ăn uống đồ có nhiều
gia vị tinh tế, dạ dày rất khó tiếp nhận đồ ăn cổ đại tương đối đơn điệu, mặc
dù thiên nhiên không ô nhiễm, nhưng gia vị ít, thật đúng là không làm được bao
nhiêu thức ăn ngon.
A Nan ăn nửa
bát, rốt cuộc cũng có phản ứng, hỏi: “Là ý của Vương gia sao?”
Trong đầu
Như Lam yên tâm, an lòng, cảm khái một tiếng: Thật là không dễ dàng a! Thần
kinh của tieur thư rốt cuộc cũng đã có phản ứng.
A Nan cúi đầu
ăn canh, bộ mặt đen thui, trong lòng hô hào gầm thét: đây không phải nói rõ sợ
nàng chết nên vội vàng nhét dược thiện sao? Thật là ~~ làm cho người ta cảm thấy
bi tráng mà!
Chờ ăn xong
dược thiện, A Nan cảm thấy bụng có chút phình lên, đoán chừng buổi trưa nay
không cần ăn cơm.
A Nan ăn
no, sợ trực tiếp ngồi xuống nghỉ ngơi sẽ có mỡ bụng, liền dẫn bọn nha hoàn đi dạo
tiêu cơm một chút.
A Nan đứng
dưới một gốc cây cao lớn trong sân, nhìn quả non trên cây, nghĩ đợi nó chín sẽ
sai người đem nó hái xuống nếm thử một chút. Cây trăn thuộc loại hạt dẻ, trái
trăn là đồ tốt, nhân mập trắng mà tròn, có mùi thơm, lượng dầu rất lớn, ăn đặc
biệt thơm ngon, vì vậy trở thành loại quả được mọi người yêu thích, gọi là “quả
vua”, cùng đào dẹt, hột đào, điều tạo thành “Bốn loại quả ngon”. Hàng năm mùa
cây phỉ chín, A Nan đều ngon lành ăn mãi không dừng.
Đang lúc A
Nan YY cạnh cây trăn thì An ma ma đi tới, đứng cách nàng một mét cung kính thi
lễ. A Nan vội vàng đỡ dậy, kỳ quái nhìn An ma ma. An ma ma là ma ma phục vụ Sở
Bá Ninh, cũng coi là ma ma chăm sóc Sở Bá Ninh lớn lên, trước khi A Nan được gả
tới, áo cơm Sở Bá Ninh đều là An ma ma phụ trách. Hiện tại A Nan đã gả tới, An
ma ma còn hưởng cao quyền lãnh đạo, A Nan cũng phải kính trọng nàng mấy phần.
“An ma ma,
có việc gì thế?” A Nan vẻ mặt ôn hòa hỏi, lão nhân bên cạnh Túc Vương, nàng nên
đối đãi tốt một chút.
An ma ma gật
đầu một cái, nói: “Vương phi, hai cô nương trong viện muốn tìm ngài, xin ngài
làm chủ cho các nàng. Nhưng mà nô tỳ đã cho cản lại.”
Nghe đến mấy
cô nương kia, thần kinh A Nan quá nhạy cảm, bởi vì Tiểu Tình chết ở nơi đó,
không cần phải nói, hai cô nương muốn tìm nàng làm chủ đương nhiên chính là hai
cung nữ còn lại.
“Họ muốn Bổn
cung làm chủ cái gì?” A Nan cau mày hỏi, sau đó phát hiện trên mặt An ma ma lóe
lên tức giận, điều này khiến cho nàng cảm thấy