XtGem Forum catalog
Hiền Thê Xui Xẻo

Hiền Thê Xui Xẻo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326762

Bình chọn: 10.00/10/676 lượt.

?”

“Hả?” A Manh chớp mắt, rất muốn ngoáy lỗ tai xác nhận lại một chút: “Trần công tử, ngươi nói gì cơ?”

Diêm Ly Trần cúi mắt nhìn bụng nàng, chắp tay sau lưng, không chút để ý nói: “Ngươi mang thai tiểu tử thối, Nguyệt Trác là nam nhân đương nhiên không nhịn được mà đi tìm nữ nhân khác, đây là có thể chấp nhận được. Có điều, ta chưa từng dạy hắn loại chuyện này, xem ra hắn đã học tật xấu rồi. Có điều, nữ nhân này là tiểu thiếp, ngươi là chính thê, không cần nhẫn nhịn, không cần để ý đến Nguyệt Trác, cứ việc gây rối…”

"..."

Mọi người ngây ra nhìn vị thiếu niên kia nói một cách nghiêm trang, rõ ràng là bộ dáng không chút khói lửa nhân gian, vì sao lời của hắn nói ra lại đầy bạo lực, thật khiến cho người ta trợn mắt!

“Ta sẽ không ra tay với nữ nhân! Nhưng ta sẽ làm cho Nguyệt Trác đuổi nàng đi, được không?” Diêm Ly Trần đặc biệt thân thiết hỏi A Manh, tuy rằng vẻ mặt hắn không thay đổi, ngữ khí cũng không thay đổi, nhưng lại cho người ta cảm thấy được khí thái của hắn.

Khóe miệng A Manh run rẩy, nàng có thể cho rằng Diêm Ly Trần đang lấy lòng mình không? Bởi vì Ngu Nguyệt Trác ban ngày đều không ở nhà, cho nên khi Diêm Ly Trần đói đều đến tìm nàng, đưa ra các yêu cầu, mà nàng lại được Ngu Nguyệt Trác phân phó, sẽ đều thỏa mãn yêu cầu của hắn, khiến cho nàng biến thành người lo cơm áo thay cha mẹ, cho nên Diêm Ly Trần đối tốt với nàng là phải. Chuyện này thực làm cho nàng không biết nói gì a…

“À cái này, Trần công tử, hình như ngươi có hiểu lầm?!? A Manh cẩn thận liếc vị “tiểu tam” bị Diêm Ly Trần hiểu lầm – NguNguyệt Thiền, tiểu cô nương đang đờ đẫn ra, ánh mắt như muốn khóc. Ngược lại, khuôn mặt Ngu Nguyệt Quyên quay đi, vai run run.

Diêm Ly Trần chỉ dùng cặp mắt không có tình cảm nhìn nàng.

A Manh xấu hổ nói: “Diêm công tử, đây là muội muội của phu quân ta, không phải là…” nữ nhân của Ngu Nguyệt Trác.

"..."

Sau một hồi lâu, Diêm Ly Trần chỉ nhìn nàng, sau đó “Nga” một tiếng, không tỏ vẻ gì với con người đang chờ hắn xin lỗi, thuận tiện để hắn nhìn mình một cái – Ngu Nguyệt Thiền nghẹn ngào, che mặt chạy đi.

Ngu Nguyệt Quyên ngẩng đầu nhìn Diêm Ly Trần, thấy bộ dáng hắn vẫn như thần tiên như vậy, rốt cuộc nhịn không được, nói một tiếng: “Trần công tử, đại tẩu, ta đi xem nàng.” Cũng không quay đầu lại nhấc váy bước nhanh đi.

Không được, thì ra bản chất của Trần công tử là như vậy, nàng cần tìm một chỗ nào đó cười một trận sảng khoái mới được!

Kỳ thật, A Manh cũng muốn cười, nhưng nàng không dám đứng trước mặt Diêm Ly Trần mà cười, sợ mình chọc giận hắn. Đừng nhìn hắn bộ dáng cái gì cũng không thèm để ý, lãnh đạm như vậy, ai biết, trong lòng hắn nghĩ gì, nếu mà chọc giận hắn, hắn lại ở sau lưng mình làm chuyện gì khiến người ta chê cười thì sao? Nàng không muốn mất mặt đâu!

Cho nên, A Manh nhịn cười thực vất vả, bụng có chút đau.

“Người này không phải, nhưng có thể có người khác.” Diêm Ly Trần thản nhiên nói: “Nghe giang hồ đồn, thiếu chủ Thanh Môn quyến luyến Cửu Kiếm công tử, không tiếc lòng làm phản.” Nhìn biểu tình mờ mịt của A Manh, giải thích: “Năm đó, Nguyệt Trác gia nhập giang hồ, với kiếm pháp của hắn, được giang hồ tôn xưng là “Cửu Kiếm công tử.””

A Manh nghĩ nghĩ, sau đó mím môi cười với Diêm Ly Trần, “Đa tạ, Trần công tử đã báo!”

Diêm Ly Trần nhìn nàng vài cái, sau đó nói: “Không cần khách khí, đây là báo đáp.”

"Cái gì?"

Diêm Ly Trần nhíu mày, dường như cảm thấy không nên, nhưng vẫn trả lời tiếp: “Báo đáp sự chiêu đãi của ngươi.”

Sau đó phiêu nhiên rời đi, lại đến đầu tường tưởng tượng nhìn xa xa.

A Manh đơ một chút, đột nhiên cảm thấy Diêm Ly Trần mua bán lỗ vốn, nàng chỉ phân phó một tiếng xuống thôi, người phía dưới mới là bận rộn chuẩn bị, nàng thật ra không có phí nửa điểm tế bào.

Cuối cùng, A Manh nhún vai, sau đó tiếp tục đi dạo, thản nhiên tự đắc, rất nhanh đem chuyện này vất ra sau đầu.

Cho đến khi chạng vạng, Ngu Nguyệt Trác trở về, A Manh lại chuẩn bị như bình thường, chuẩn bị đợi Ngu Nguyệt Trác trở về sẽ cùng hắn đến đại sảnh cùng nhóm Diêu thị ăn bữa tối. Nhưng ai biết, qua nửa canh giờ mà vẫn chưa nhìn thấy Ngu Nguyệt Trác trở về, lại thấy Phù Cửu lảo đảo chạy vào, A Manh mới biết đã xảy ra chuyện

“Phu nhân, tướng quân đang đánh nhau với Trần công tử.” Phù Cửu lo lắng nói.

A Manh nghe được theo bản năng đứng dậy, nhưng lại rất nhanh ngồi xuống.

“Phu nhân?” Phù Cửu ngạc nhiên nhìn nàng, trong lòng buồn bực, vì sao nàng lại không lo lắng?

A Manh sai người mang cho gã sai vặt đáng thương chén trà, hỏi: “Ngươi đã theo tướng quân bao nhiêu năm?”

“Mười năm.” Phù Cửu thành thực trả lời.

“Mười năm liền, không rời chứ?”

“Từ khi tướng quân mười bảy tuổi, Phù Cửu vẫn đi theo tướng quân.”

Trong lòng A Manh hiểu rõ, cười nói: “Cho nên không cần lo lắng, bọn họ tự có chừng mực, chỉ là thư giãn gân cốt một chút, sẽ không làm đối phương bị thương.”

Phù Cửu lo lắng nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Nhưng họ đã phá hủy một nửa Tây viện …”

"..."

A Manh không thể bình tĩnh được nữa, lập tức đứng lên, nói: “Đi, đi ngăn cản bọn họ!”

Sắc mặc A Manh dữ tợn, trong lòng rít gào: “T