Old school Swatch Watches
Hiền Thê Xui Xẻo

Hiền Thê Xui Xẻo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325075

Bình chọn: 8.5.00/10/507 lượt.

, Hoàng Thu Sương rốt cuộc lấy dũng khí nói: “Biểu ca, ca có biết hay không, bác hy vọng ta có thể ở lại phủ tướng quân, tốt nhất có thể… có thể hầu hạ huynh…”

"Biểu muội, xin tự trọng." Tề Lẫm thực đứng đắn, "Ta đã cưới vợ."

“Biểu ca…” Hoàng Thu Sương ai oán kêu một tiếng: “Ta, ta không ngại.” Nói xong, hai gò má đỏ hồng lên.

“Biểu muội, một cô nương sao có thể nói những lời như thế.” Thanh âm của Tề Lẫm càng nghiêm túc, “Muội không ngại, nhưng ta để ý, về sau không cần nói những lời như thế, ta sẽ mau chóng an bài hôn nhân cho muội, sẽ không để muội phải chịu uỷ khuất.”

...... Nhưng là ta nguyện ý vì huynh chịu ủy khuất a!

Hoàng Thu Sương vốn còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn bộ dáng đối phương đứng đắn lãnh đạm, nhìn nàng như một ác nữ, khiến cho nàng không còn mặt mũi nào đứng đó nữa, khẽ nấc một tiếng, che mặt ôm lệ rời đi.

Tề Lẫm đứng yên đó, bất động.

Ngu Nguyệt Quyên che miệng cười đến thắt cả ruột, khi Tề Lẫm đứng đắn, ngay cả ni cô trong miếu cũng phải tránh xa, huống hồ là tiểu cô nương da mặt mỏng kia. Mà ngay cả nàng, bình thường cũng đều phải đối phó với bộ dáng đứng đắn đáng ghét kia của Tề Lẫm.

Đúng lúc nàng đang cười đến không thể nhịn được, một thanh âm trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Cười đủ chưa?”

Thân thể Ngu Nguyệt Quyên cứng đờ, nhất thời cười cái gì cũng không dám, sợ hãi ngẩng đầu, liền thấy bên ngoài bụi hoa hải đường, nam tử kia đang nhìn mình từ trên cao nhìn xuống, hai mắt đen như mực không chớp một cái nhìn nàng.

“Phu, phu quân!” Ấp úng đáp lời, nhất thời không có phản ứng.

Tề Lẫm vén bụi hoa hải đường sang, sau đó vươn tay ôm lấy cả người nàng, khiến cho nàng giật mình ôm cổ hắn, cả người lọt vào lòng hắn.

“Sao lại trốn ở đây?” Tề Lẫm cọ cọ môi bên tai nàng thân mật hỏi.

“Ăn no, đến đây tản bộ…”

Rụt cổ lại, trốn không thoát khỏi hành vi thân mật của hắn.

Trầm mặc một lát, rốt cuộc nàng cố lấy dũng khí hỏi: “Vừa rồi…”

Tề Lẫm ngẩng đầu nhìn nàng, kiên nhẫn chờ nàng hỏi nốt.

Suy nghĩ một hồi, nàng nói: “Vì sao lại cự tuyệt? Kỳ thực nương hy vọng có thể gả biểu muội cho chàng, nương sẽ không vui vẻ khi chàng gả biểu muội ra ngoài…”

“Nàng hy vọng ta có nữ nhân khác?” Tề Lẫm cắt ngang lời nàng.

Chần chờ một hồi, nàng lắc đầu, là nữ nhân, đều không hy vọng phu quân mình sẽ có người phụ nữ khác.

Ý cười tràn đầy gương mặt lãnh đạm kia, hắn hiếm khi cười rộ lên, sau đó đỡ ót nàng mà hôn thật sâu, thẳng đến khi nàng không thở nổi, mới cẩn thận tách ra, thanh âm trầm thấp vang bên tai nàng: “Ta đã cưới nàng, không phải sao? Mà ta, sẽ thực hiện lời hứa với nàng, cả đời này sẽ chỉ có một nữ nhân duy nhất – là nàng.”

Nghe thế, Ngu Nguyệt Quyên trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn hắn.

Tề Lẫm buông nàng xuống, sau đó ôm lấy hông nàng, chỉ vào hoa đỗ quyên cách đó không xa, nói: “Năm đó, dưới gốc đỗ quyên, ta đã nói thế với nàng, ta vẫn nhớ kỹ.”

Dưới gốc đỗ quyên…

Hai mắt Ngu Nguyệt Quyên trừng lớn, giật mình không nói được gì. Một hồi sau, có chút rối rắm: “Bé trai bị thương kia là chàng?”

“Phải, không nhận ra sao?” Hắn khoái trá cười rộ lên, khuôn mặt trở nên nhu hoà anh tuấn không ít.

“Thiếp nghĩ… lúc đó chàng chỉ nói giỡn.” Ngu Nguyệt Quyên cúi đầu, mũi chân đá đá mặt đất, “Đó chỉ là lời nói đùa của trẻ con, thiếp chưa từng để trong lòng.”

“Không phải nói đùa.” Hắn nghiêm túc nói, “Ta đã để trong lòng rồi.”

“…Vậy chàng sẽ luôn để trong lòng chứ?” Nàng cẩn thận hỏi.

Tề Lẫm nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được, lại ôm nàng vào trong lòng, nói: “Sẽ!”

**

Năm đó, dưới gốc đỗ quyên đang nở.

Có một bé gái đang bôi thuốc cho một bé trai, sau đó nói với bé trai: “Về sau ca lớn lên, phải cưỡi ngựa hoa đến cưới ta, cũng chỉ có một mình ta, được không?”

“Được, ta chỉ cưới một mình muội, cả đời chỉ có muội thôi!”

Sáng sớm phủ Định Quốc Hầu đã náo nhiệt.

"Nương, nương ~~"

Thanh âm non nớt ngọt như kẹo của bé con vang lên trong sáng sớm đầu xuân.

A Manh còn đang mơ màng, nghe tiếng gọi của con trai bảo bối, theo bản năng mà đứng dậy.

Một bàn tay ấm áp đè lên thân thể nàng, thanh âm kỳ lạ của nam tử vang lên: “Nàng ngủ tiếp đi, ta đi nhìn một cái.”

Nghe thế, A Manh cho phép mình tiếp tục ngủ.

Bên kia, trước khi cửa phòng bị phá mở ra, Ngu Nguyệt Trác vội cầm quần áo mặc vào, vừa thắt xong đai lưng, liền nghe thanh âm cửa bị phá, sau đó là tiếng bước chân thùng thùng vang lên, một bánh bao nhỏ ăn mặc như quả cầu vọt vào.

“Tể Tể!” Ngu Nguyệt Trác gọi một tiếng.

Bước chân của bánh bao nhỏ đột ngột dừng lại, nhìn thấy phụ thân, ngẩng đầu nhìn quanh, thanh âm ngọt ngào vang lên: “Phụ thân, nương đâu?”

Ngu Nguyệt Trác đi lên, ôm lấy bánh bao nhỏ mang ra ngoài, không cho hắn ầm ỹ đến thê tử đang ngủ trên giường, “Nương còn đang ngủ, không thể làm phiền, Tể Tể phải là bé ngoan nghe lời.”

Tiểu tử kia giơ tay ôm cổ hắn, nghe hắn nói, ánh mắt nhanh như chớp xoay xoay, sau đó lộ ra tươi cười ngây ngô, ra sức gật đầu, cam đoan: “Tể Tể là bé ngoan ~~ Tể Tể là bé ngoan~~”

Ngu Nguyệt Trác bật cười, xoa xoa tóc mềm mại của bánh bao nhỏ, không vạch trần hành vi không ng