
nhảy xuống giường, chân
trái nhét vào bên chiếc dép phải, chân phải để trần, dáng vẻ rất thảm hại, tư
thế chạy bộ chẳng hiểu sao có phần giống Tiểu Bạch.
Quỷ mới biết vì sao lúc miệng đầy
máu mà tôi còn có tâm tình nghiên cứu việc này.
“Nhanh lau đi, Trác Việt, còn đau
không?”
“Còn, đau lắm.”
Trên chiếc khăn màu xanh in lên vài
dấu đỏ nhợt nhạt, máu chảy tràn nơi khóe miệng cuối cùng cũng ngừng.
“Tôi không phải cố ý…” Chu chu môi bắt
đầu vờ đáng thương.
“Tôi biết.” Cười hiểu ý, bất đắc dĩ
do khóe miệng đau quá, chẳng cong môi lên nhiều được.
“Anh giận à?”
“Có giận đâu nào.”
“Nhưng sắc mặt anh không tốt, cũng
không cười!”
“…”
Đau thành như vậy, nhóc có giỏi thì
cười thử xem?
“Anh rõ ràng là giận mà!” Nhóc vẫn
kiên quyết.
“…”
Chẳng hơi đâu mà cãi nhau, nhóc muốn
tôi tức giận thì coi như tôi giận đi, dù sao hiện tại để không chảy máu nên
cũng chẳng thể nhiều lời.
Mắt to trừng mắt nhỏ, trầm mặc, tôi chịu
không nổi trong mắt nhóc là vẻ tủi thân, bèn quay đầu, nhắm mắt.
Nhóc khẽ hừ một tiếng, suy sụp ngồi
xuống, “Anh giận rồi, hôm nay sẽ không ra ngoài chơi…”
Suy nghĩ nửa ngày, hóa ra vấn đề trọng
điểm nhóc quan tâm là câu này.
Có phần khó chịu, tôi bước tới cạnh
nhóc, thân là kẻ bị thương vậy mà còn phải chủ động trấn an nhóc.
“Hôm qua đã nói thì sao lại không
đi, chẳng qua hiện tại môi rất đau nên tôi không thể nói nhiều, còn không nhóc
đi lựa đồ thử đi, nghĩ coi tối mặc đồ gì ra ngoài chơi?”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Ha hả… Tôi biết mà, Trác Việt là tốt
nhất!” Vội vàng lỗ mãng một câu, người đã phóng về phòng dọn dẹp quần áo. Từ ngữ
khen người khác cũng chỉ chừng ấy câu, cũng chẳng hơn được bao nhiêu so với Tiểu
Bạch.
Tròng áo ngủ lên, nửa dựa vào gối đầu,
một bên nhe răng trợn mắt hít vào hơi lạnh để giảm đau, một bên bắt đầu chờ thưởng
thức việc nhóc thử quần áo.
Xét quy luật trong cuộc sống của
chúng tôi. Ban ngày làm thí nghiệm buổi tối ở nhà nghỉ ngơi, lựa chọn ban đêm
đi quán rượu, dù cho dù không phải kế hay cũng là lựa chọn với tỉ lệ ít gặp người
quen nhất.
Dẫn nhóc đi khiêu vũ, nghe nhạc, nhóc
hẳn sẽ rất vui mừng. Cho dù là kết bạn với ai đi nữa thì cũng chỉ là tâm sự
trong lúc ngắn ngủi ấy thôi, sẽ không có cơ hội quen biết nhiều hơn.
Hoặc phải nói là, tại những loại nơi
chốn ấy, tôi có quyền hạn lớn nhất để ngăn chặn cơ hội nhóc trao đổi với thế giới
bên ngoài.
Bên tai truyền đến tiếng nhóc nhảy
nhót đến càng ngày càng gần, trong lòng tôi đau xót — từ khi nào thì bắt đầu,
tôi ngay cả cuộc sống bình thường của nhóc cũng phải tính trăm phương ngàn kế. Xoay qua xoay lại liên tục, tôi mới
đổi tư thế nằm chưa được bao lâu nhóc đã cười híp mắt trở lại.
“Thay xong rồi!” Nâng tay lên ra hiệu,
chờ ý kiến tôi.
Tôi mở trừng mắt, ngay cả khóe miệng
cũng giật giật đau đớn.
Thật đúng là, bản sắc mà…
“Mặc cái này à? Chúng ta buổi tối đi
quán rượu đấy! Mấy chị xinh đẹp có rất nhiều loại này…” Biết rõ ý nghĩa trọng đại
của chiếc T-shirt sờn vải này đối với nhóc, tôi gắng hết sức chọn từ ngữ mang
tính chất ám chỉ mà nói.
“Tôi biết chứ!” Vẻ mặt vô cùng chờ
mong, còn tiện tay kéo kéo vạt áo.
“Vậy… Muốn đổi cái nào màu sắc sặc sỡ
hơn không?”
“Ừ? Không cần!” Lắc đầu vô cùng kiên
quyết, “Tôi thích nhất chính là cái này!”
Đầy mồ hôi lạnh, không thể không ôm
miệng xuống giường.
Tôi biết nhóc thích cái này – một tuần
thì ít nhất mặc đến năm ngày, hai ngày còn lại là đợi giặt khô xong mặc tiếp.
Trước kia đi dạo chợ đêm cùng Tiểu Bạch,
chẳng biết nhóc đào từ xó xỉnh nào nơi vỉa hè mà lôi ra 100 đồng ba áo, phía
trước áo còn cả hình đầu chó rất trắng nhìn rất ngốc – tuy nhìn qua cũng biết
đó chẳng qua là mấy thứ tranh sức lấp lánh rẻ tiền.
Tôi chọn cho nhóc đầy một tủ những
hàng hiệu Gstar, Versace, Gucci và Burberry, nhóc không chấm được cái nào trong
số ấy sao?
Mắt thẩm mỹ của tôi không lẽ thua Tiểu
Bạch à.
Chiến dịch phản đối và chống phản đối
khai hỏa, bởi không thể để miệng vết thương nơi môi tiếp tục mở rộng, tôi chỉ
có thể tận lực khống chế biểu tình, một lần nữa tha nhóc về lại phòng.
Mãi đến sau khi tôi rất không đạo đức
uy hiếp nếu nhóc không thay chiếc áo T-shirt mất mặt sờn rách này ra, hoạt động
tối nay liền hủy bỏ, nhóc mới lầu bầu đồng ý, chậm chạp lề mề đổi quần áo.
Tôi thấy nhóc nhẹ cọ cọ trên bức
hình còn thú, tôi biết nhóc đang dùng dáng vẻ dịu dàng nhất của mình để truy điệu
Tiểu Bạch.
Trong nháy mắt đó, con tim tôi như
nhuốm phải thứ gì khó chịu vô vàn, tôi nghĩ có lẽ mình đúng là giống lời nhóc
nói, thật sự có phần máu lạnh.
May quá, tất cả những gì không thoải
mái rốt cuộc đã bị để lại phía sau, dưới ánh đèn rực rỡ mới lên vào màn đêm.
Chúng tôi đứng nơi đầu phố, rất
không hình tượng mà ngó tới ngó lui, rốt cuộc xông vào một quán rượu nhộn nhịp ồn
ào nhất.
Cô gái hở vai hở chân lắc eo nhỏ dẫn
đường, nhóc vẻ mặt hưng phấn mà theo sau, nhắm mắt theo đuôi.
“Trác Việt, nơi này vui quá!” Dưới bầu
không khí xa hoa trụy lạc khó có cơ hội tiếp xúc này, nhóc hưng phấn đến mức
ngay cả làn da cũng nhuộm màu rư