
núi Phượng Kỳ. Đứng ở chân
núi, ngửa đầu lên nhìn cây ngô đồng vạn năm trên đỉnh núi, Ly Ương giống như là
bị đinh ngay tại chỗ, chậm chạp không có tiến lên một bước. Phượng Hề đang ở
trên núi, nàng lại không có dũng khí đối mặt hắn.
“Oa ha ha ha ha, một trăm năm, tiểu gia ta rốt cuộc lại thấy ánh mặt trời rồi!!”
Một tiếng hét lên điên cuồng kinh trời vang dội cả núi Phượng Kỳ, không cần suy
nghĩ cũng biết, nhất định là Phượng Cửu khổ tu trăm năm xuất quan.
Ly Ương cũng không nghĩ nhiều hơn, phi thân đến chỗ Phượng Cửu bế quan. Còn
chưa rơi xuống đất, Ly Ương liền bị Phượng Cửu nhào đến hung hăng ôm lấy, dùng
sức to lớn khiến cho Ly Ương cảm giác xương mình đều đang “Kẽo kẹt kẽo kẹt”
vang động.
“Tiểu Ương nhi, trăm năm không thấy, muốn chết tiểu gia ta!”
Thanh âm của Phượng Cửu mang theo nồng đậm vui sướng và chân thành tha thiết,
khiến cho tâm tình vốn là màu xám tro thấp thỏm của Ly Ương lập tức ấm áp. Ít
nhất Phượng Cửu thật tưởng niệm nàng. Ôm lại Phượng Cửu một cái, Ly Ương cười
nói: “Tiểu Cửu nhi, hoan nghênh trở lại.”
Tầm mắt đạt tới, bất ngờ liếc thấy một bóng dáng đỏ không cách nào làm cho
người bỏ rơi, nụ cười trên mặt Ly Ương cứng đờ. Người nọ đứng ở cạnh cửa, bên
mép mang theo một nụ cười yếu ớt, ngẩng đầu nhìn bọn họ giữa không trung, ánh
mắt bình tĩnh an hòa.
Phượng Hề, từ biệt mấy năm, ngươi có mạnh khỏe?
Không có dừng lại nhiều, Ly Ương thu hồi ánh mắt, hướng về phía Phượng Cửu chớp
chớp mắt, khẽ mỉm cười, “Tiểu Cửu nhi, ta mang theo ít rượu Vân Tung tới đây ăn
mừng ngươi xuất quan, có muốn uống chung một ly hay không?”
“Rượu Vân Tung? Tiểu gia ta thích nhất rồi! Tiểu Ương nhi quả thật là hiểu lòng
ta nhất!” Vừa nghe đến có rượu Vân Tung uống, ánh mắt Phượng Cửu sáng lên, quay
đầu hỏi: “Đại bá, có muốn cùng nhau uống hay không...”
“Không được.” Không chờ Phượng Cửu nói xong, Phượng Hề liền lắc đầu một cái, cự
tuyệt nói: “Ta còn có chuyện, các ngươi uống.”
“Đại bá, ta đây vừa mới xuất quan, làm sao ngươi...” Mới ra quan liền bị cự
tuyệt Phượng Cửu chỉ cảm thấy tâm linh nho nhỏ của mình bị đại bá nhà mình hung
hăng làm thương tổn, có chuyện gì có thể quan trọng hơn ăn mừng cho cháu trai
này của hắn?
“Đã như vậy, Tiểu Cửu nhi không bằng cùng ta về núi Nguyên Hoa. Chỗ ta còn
nhiều rượu ngon, nhất định để ngươi uống thống khoái, như thế nào?” Thấy Phượng
Cửu còn muốn nói điều gì, Ly Ương đưa tay lôi kéo tay áo của hắn, quyến rũ cười
hỏi.
“Ách... Như vậy cũng tốt.” Thấy Phượng Hề nhẹ nhàng gật đầu, Phượng Cửu vốn là
còn chút chần chờ lập tức sảng khoái đáp ứng.
“Ừ, vậy chúng ta đi.” Lôi Phượng Cửu rời đi, Ly Ương quay đầu lại ngắm nhìn
Phượng Hề vẫn đứng tại chỗ, hướng hắn cười nhạt. Nếu ngươi muốn tránh xa ta,
như vậy ta liền cách khá xa, ngươi an tâm chứ?
“Như đã nói qua, tiểu Ương nhi, ngươi lấy ở đâu ra nhiều rượu như vậy? Không
phải là lừa tiểu gia chứ?”
“Có thể sao? Ta lúc nào thì lừa gạt ngươi?”
“Vậy ngươi lấy ở đâu ra nhiều rượu như vậy? Tổng không phải là vơ vét khắp nơi
tới chứ?”
“Tiểu Cửu đáng chết, là cô nương tự ủ! Ngươi còn nói nhảm nữa, liền cút trở về
trong động tiếp tục bế quan cho ta!”
“Khụ, ta đây không phải là không rõ ràng sao?”
“Hừ! Không rõ ràng là có thể nói lung tung?”
“Cô nãi nãi, ta sai lầm rồi...”
“Sớm nhận sai không phải tốt lắm?”
“.........”
Nhìn bóng dáng hai người vừa đùa giỡn vừa đi xa, Phượng Hề như có điều suy
nghĩ, có lẽ...
“Loảng xoảng —” lại một
vò rượu bị uống đến không dư một giọt lăn xuống trên mặt đất.
Ly Ương ngồi dưới tàng cây hoè vàng, lại lấy một vò rượu tới, cũng không trông
nom là cái gì, mở miệng rồi trực tiếp đổ vào trong miệng. Phượng Cửu ngồi
ở bên người nàng cũng ngước đầu, đang giơ một vò rượu liên tục không ngừng đổ
vào trong miệng.
Gió đêm mát mẻ thổi qua gò má, khiến cho thần trí Ly Ương thoáng thanh tỉnh mấy
phần. Nhìn vò rượu chất đống thành núi nhỏ chung quanh, Ly Ương nhíu nhíu mày,
làm sao cũng nhớ không rõ mình đến tột cùng uống bao nhiêu. Nhẹ nhàng lắc lư
hai cái, Ly Ương phát hiện ngay cả vò trong tay mình cũng chỉ còn dư lại vài
hớp cuối cùng, lập tức sẽ phải khô kiệt. Uống cạn vò trong tay, phát hiện rượu
lấy ra đã bị uống xong hết, Ly Ương cũng không có ý tứ dừng lại, dứt khoát đứng
lên lung la lung lay đi hầm rượu.
“Tiểu Ương nhi, làm sao không có rượu?” Phượng Cửu cầm một vò rượu không, lảo
đảo đi tới cửa hầm rượu, đánh cái nấc rồi gọi, “Tiểu gia ta còn chưa uống đủ,
sao lại không có rượu? Mau mang rượu tới cho tiểu gia!”
“Vèo ——” vừa dứt lời, một vò rượu liền từ không trung bay tới. Phượng Cửu đưa
tay, bắt được vò rượu bay tới mặt. Vò rượu này vừa đến tay, Phượng Cửu liền
phát hiện có điểm khác, vò rượu này hẳn là từ Ô Phong Kim trong chỗ sâu đất hoang
chế ra. Sự phát hiện này khiến cho Phượng Cửu hứng thú, đến tột cùng là rượu
gì, đáng giá dùng Ô Phong Kim khó được này làm vò rượu?
Vừa mở ra, mùi rượu nồng nặc say lòng người xông vào mũi, mùi rượu quá mức nồng
nặc thậm chí khiến cho Phượng Cửu thiếu chút nữa bị hun ngã xuống đất. Vậy mà
mùi rượ