
vô cùng, hơn nữa bốn
phía trong không khí lại tản mát một loại hương thơm thanh khiết, gió
nhè nhẹ thổi, không khí thanh thuần mát rượi, Bảo Oa hít một hơi thật
sâu, quyết định nói cho Kích Liên Thiên hiểu được địa vị của nàng ở
trong tộc, nếu bọn họ yếu cùng một chỗ, tương lai đứa nhỏ của bọn họ sở
yếu thừa kế trách nhiệm…… nhất định phải nói cho rõ ràng.
Bảo Oa nhìn Kích Liên Thiên bằng đôi mắt ngọc bích xinh đẹp, chậm rãi
nói:“ Chàng hẳn là biết, trong Ngọc hổ tộc của thiếp, thân phận tôn quý
nhất , trừ bỏ hoàng thất còn có……”
“Còn có Hổ vu nữ!” Kích Liên Thiên lên tiếng trả lời.
“ Chàng có gặp qua sao?”
“ Không có, chỉ biết là Ngọc hổ tộc tôn xưng các nàng là thánh nữ, xưng
thần, kính trọng, các vị trí quan trọng trong tộc như là dược sư, chú
sư, ngay cả thánh thú xưng tôn bảo hộ tộc thị từ xưa đến nay đều do các
nàng chấp quản, đời đời lưu truyền cho người kế vị” Kích Liên Thiên đem
những gì hắn biết đều nói ra.
“ Đúng, trách nhiệm của hổ vu nữ chính là như chàng vừa nói, bất quá bởi vì chưa thấy qua, cho nên khó trách chàng cùng An Đạt không biết ta
cùng với hổ nhi bình thường không tương tự mao sắc (màu lông), toàn thân không có tạp sắc (màu sắc hỗn tạp) là biểu tượng đặc hữu của hổ vu nữ,
chúng ta kế tục tất cả năng lực từ xương máu của vu nữ tiền nhiệm, cho
nên nguyên hình bên ngoài tự nhiên là nối tiếp màu sắc của hổ vu nữ đời
đời truyền lại, trong Ngọc hổ tộc là đại biểu tôn quí, vạn vật chi
vương”.
Kích Liên Thiên không nghĩ tới mỹ nhân đang nằm trong lòng lại là hổ vu
nữ, địa vị tối cao trong Ngọc Hổ tộc, vốn nghĩ đến bộ lông tuyết trắng
vô tạp sắc của “tiểu mỹ nhân” là một loại đột biến linh tinh gì đó,
không ngờ đến đó là biểu tượng cho thân phận tôn quí, quan niệm này thật là sai lầm.
Mà sai lầm này quan niệm chẳng những dẫn đến phán đoán sai lầm, càng
khiến về sau làm cho bọn người An Đạt lại phát sinh hiểu lầm “nghiêm
trọng”.
“Như vậy, cảm giác của ta ngay lúc đó là chính xác a?” Kích Liên Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ của Bảo Oa nhẹ nhàng mà nắm chặt.
“Nhưng nàng cũng rất kỳ quái, vì sao khi ta lấy nàng ra từ cạm bẫy lại
không cho chúng ta biết nàng là Ngọc hổ? Còn có, dựa vào năng lực của
nàng, cạm bẫy nho nhỏ theo lý thuyết là không thể chế trụ được nàng mới
đúng?”
Bảo Oa cười khẽ thè lưỡi, rụt lui đầu vai,“ Ta sợ thôi!”
“ Sợ cái gì? Chúng ta nếu biết nàng là Ngọc hổ, càng không có khả năng
hội ăn nàng đi? Có cái gì phải sợ hãi ?” Kích Liên Thiên khó hiểu.
“ Ân…… Sợ chàng không muốn xem ta là đối tượng để yêu thương! Sợ chàng
cảm thấy ta mạc danh kỳ diệu tới tìm chàng là ta rất kỳ quái, sau đó bài xích ta nha! Cũng sợ có tộc nhân đi ra tìm ta, cho nên ta mới ẩn khởi
hơi thở của mình, không cho bọn họ phát giác nha!” đừng tưởng rằng nàng
lớn mật tới tìm người trong mộng liền cho rằng nàng cái gì cũng không
sợ, nàng lo lắng rất nhiều a!
“ Thì ra là thế, nhưng mà nàng biết không? Chính là bởi vì ý định giấu
diếm thân phận của nàng, thiếu chút nữa làm cho ta bị bọ họ cho là cá
tính biến thái a!” haiz, hắn cho đến tận lúc biết nàng là Ngọc hổ, tâm
tình mới yên ổn, cũng khó trách bọn người của An Đạt…
Lần này đổi lại là nàng vẻ mặt tràn đầy khó hiểu .“ Ách…… Khó hiểu, thỉnh nói tỉ mỉ rõ ràng!”
“ Đem nàng mang về phòng ngày đầu tiên, ta thay nàng đặt tên, tình hình
đó nàng còn nhớ rõ đi?” nhìn thấy Bảo Oa gật đầu, Kích Liên Thiên tiếp
theo nói:“ Ta gọi là nàng là “tiểu mỹ nhân” thỏa mãn “hư vinh” của nàng, sau đó……”
Ngừng lại là vì Kích Liên Thiên bị Bảo Oa nhéo một phen,“…… Nàng lấy
hình thái tiểu hổ đi đến trước mặt ta, dùng đầu lưỡi đáng yêu liếm mặt
cùng miệng của ta, nhớ rõ không?”
Bảo Oa lại nhu thuận gật gật đầu, đồng ý hắn tự thuật thực phù hợp với sự thật.
“Thời điểm đó, ta thiếu chút nữa bị phản ứng của chính mình cấp hù
chết.” Kích Liên Thiên hiện tại hồi tưởng lại cảm giác lúc đó, trong
lòng vẫn còn sợ hãi a!
“ Ách…… nghiêm trọng vậy sao?” Hắn sao lại phản ứng mạnh như vậy? Bất
quá là bị nàng dùng đầu lưỡi liếm liếm, có tất yếu thiếu chút nữa bị hù
chết không?
“ Lúc ấy toàn thân của ta đều có một cảm giác, cái cảm giác mà khi giao
hoan nhận được khoái cảm, mà thời điểm đó nàng vẫn là chích tiểu lão hổ, nàng nói, ta sẽ không nghĩ đến chính mình là cái biến thái sao? Ta
chẳng những với nguyên hình chưa tiến hóa có hứng thú, mà còn lại là ấu
hổ vị thành niên……”
Bảo Oa trên mặt hiểu rõ biểu tình thoáng an ủi Kích Liên Thiên, “Cảm
giác không thể lí giải này làm cho tâm tình của ta mỗi ngày đều phập
phồng không chừng, tộc nhân người người trốn ta, tránh ta rất xa, đại ca của ta không biết thu được bao nhiêu người oán giận đâu!”
Nếu đã nói, chuyện sáng nay cũng phải “tính” cho nàng!
“Trước kia còn chưa tính, sáng nay chuyện tình mới là trọng đại, nàng
biết không? Đêm qua Bàn Tử Cương cùng nhóm người kia, ba người bọn họ
đến Ngân Tinh Lâu tìm ta, nhưng là bởi vì phát hiện ta trong phòng có nữ nhân, cho nên mới rời đi……”
Gặp Bảo Oa biểu tình vô tội, tròn mắt nhìn hắn, Kích Liên Thiên tiếp tục nói:“Sáng nay ta vốn là muốn nói