Old school Easter eggs.
Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326282

Bình chọn: 8.00/10/628 lượt.

thúc lên, quay ra kết giới mỉm cười.

“Việc đã đến nước này ta không ngại nói cho các người biết, Chung Ngô tộc căn bản không có Thần Nông đỉnh, thế nhưng…” Ta kéo dài thanh âm, có chút đắc ý nhìn thần sắc trên mặt bọn họ.

“Thế nhưng, thuốc trường sinh bất lão thật ra có một viên.”

Trong nháy mắt, ta nhìn thấy ánh mắt bọn đều đỏ lên, sự tham lam không thể che giấu được, bàn tay vừa thu lại, đem viên tuốc nắm chặt “Các người nghe đây, thuốc trường sinh bất lão chỉ có một viên, đây cũng là chí bảo của tộc ta. Nhưng chỉ có một viên làm sao chia cho ba người các ngươi?”

Ba người đó liếc mắt nhìn nhau cũng không lên tiếng. Ta khẽ mỉm cười nói: “Thuốc có thể cho các ngươi, về phần chia làm sao ta không xen vào, nhưng các ngươi phải rời khỏi đất của tộc ta, không được xâm phạm!”

Tả Khâu Ngạo híp mắt quan sát ta một lát, rốt cục đặt mông ngồi trên Hỏa Phượng cười ha hả.

“Ta không tin!”

Thê Hàn cũng ách một tiếng cười ha ha “Ta cũng không tin. Không có Thần Nông đỉnh, tại sao lại có thuốc! Chiêu này của ngươi thật không có tác dụng!”

Diễm Cơ vịn vai Tả Khâu Ngạo cười cười nói: “Nếu như vậy, Cửu Phương thiếu chủ, chúng ta còn chờ cái gì. Phá tầng kết giới này, đánh vào trong cốc, còn lo không tìm được đồ sao?” Nàng đảo mắt nhìn ta, lạnh lùng cười: “Tông chủ, đến lúc đó cũng đừng trách ta làm cho sinh linh đồ thán”

Nói xong nàng ta ngửa mặt lên trời cười ha hả, Hỏa Phượng Băng Hoàng nhảy lên một cái, quanh quẩn trên không trung mấy vòng mới hạ xuống, kết giới tầng thứ nhất bị phá. Trong lúc kết giới bị phá, kim quang phát ra, sau đó tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp sơn cốc. Lòng ta biết Hỏa Phượng Băng Hoàng chính là thần thú, công phá kết giới cũng chie là chuyện sớm hay muộn, chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi. Vì vậy ta vội vàng lôi Hải thúc qua bên cạnh, đem mật thất trong phòng thờ tổ tiên nói cho thúc biết, sau đó móc một con dao ra cắt lên tay, đem khăn chấm vết máu, đề phòng mũi thương trong mật thất đâm vào, sau đó bảo thúc lén đem tộc nhân mang vào mật thất.

Băng Hỏa Phượng Hoàng công kích kết giới, âm thanh vang vọng, ngoài cốc tộc nhân của ba tộc còn lại phất cờ hò reo phấn khích càng chấn triệt thiên địa, trong lúc nhất thời Linh Dẫn cốc bốn bề đều là địch. Ta nhìn tộc nhân của ta đang dần tản đi, chỉ mong người bên Bồng Lai kia mau gọi người tới giúp chúng ta.

Bụng ta đột nhiên đau lên, cả người mềm nhũn ngồi xuống. Lam Vũ còn lưu lại thấy bộ dạng này của ta liền hốt hoảng, vội vã đưa tay bắt mạch cho ta.

Ta lắc đầu, nỗ lực đứng lên.

Hài tử của ta, oni cũng biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, con muốn nói cho mẫu thân biết, con cũng sẽ theo mẫu thân xuống dưới sao?

Bên ngoài chòi gác, ánh sáng màu xanh cùng màu đỏ tương quang hỗ trợ nhau, rất là đẹp, thế nhưng ta biết, sau cái đẹp đó là đối mặt với hàng trăm tính mạng của tộc nhân ta.

Lam Vũ nhìn thế tiến công ngày càng hung mãnh của hai Phượng Hoàng, có chút do dự nói: “Tộc trưởng, Thần Nông đỉnh so với mạng người, cái nào quan trọng hơn?”

Ta quay đầu nhìn chăm chú hắn một lúc lâu, sau đó khẽ lắc đầu một cái “Không, trên thế giới này không có gì quan trọng hơn mạng người. Nếu như giao ra Thần Nông đỉnh ra quả thực có thể cứu lấy được mọi người, đó cũng đáng, nhưng khi giao Thần Nông đỉnh ra, ta nghĩ có lẽ sẽ chết nhanh hơn. . .”

Lam vũ lặng lẽ nhìn trời, trong tay nắm chặt kiếm, sau đó hắn nhíu nhíu mày, đột nhiên có chút kích động.

“Tộc trưởng, người xem, có phải cứu binh tới hay không?”

Ta vui mừng trong bụng, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy người từ đám mây dông nghìn nghịt, chỉ là. . . Theo bóng người càng ngày càng gần, ta lại nghĩ tựa hồ lai giả bất thiện. (người tới không có ý tốt)

Quả nhiên, đám người khi tới gần Linh Dẫn cốc, hai con Phượng Hoàng đỉnh chỉ công kích, sau đó từ trong đám mây ta nghe có người hỏi Tả Khâu Ngạo đang làm gì. Tả Khâu Ngạo trả lời như thế nào ta không biết, chỉ là tiếp theo hai con Phượng Hoàng cư nhiên sáng hơn, hung hăng quay lại công kích kết giới.

Lòng ta lạnh đi, xem ra người tới không phải cứu binh, ngược lại còn muốn công kích chúng ta!

Chẳng nghĩ như thế nào, dưới gối ta đột nhiên mềm nhũn, cả người quỵ ngã xuống, hướng phía thiên binh cúi đầu.

“Chung Ngô tộc chính là ái nữ của phụ thần thượng cổ, là tộc nhân thủ hộ của Mật Phi, cũng coi như có chút liên hệ sâu xa với Thiên Đình, chuyện ta làm ta xin nhận trách nhiệm, thế nhưng cầu các ngươi mau cứu tộc nhân của ta.”

Một vị tướng lĩnh trong Thiên binh tiến lên hỏi: “Ngươi muốn gánh vác trách nhiệm thế nào?”

Ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai tay ôm bụng, hai hàng nước mắt lăn xuống : “Ta tự biết tiên phàm khác biệt, con người có tiên thai càng không thể tha thứ, cho nên, ta nguyện ý buông tha hài tử của ta, từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp Cừ Cử nữa”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, cả người ta đều lạnh xuống, tựa hồ ở trên đời này không có gì là ta không thể làm, không có gì ta không tiếp nhận được.

Thiên tưóng ngửa mặt lên trời cười : “Ta đợi thật là tới bắt ngươi, nhưng chúng ta cũng không được lệnh phải bảo vệ Chun