
tiếc, ta không có phúc lưỡng tình tuyệt ái như hai người.” tận sâu trong lời nói là một hồi sầu não.
Trầm mặc thật lâu sau, Tô tỷ tỷ xoay người lôi kéo ta đứng dậy, “Mật Nhi, lần này ta muốn cùng muội cáo biệt, lẽ ra, ta nên để qua ngày mai hẵng rời đi, chỉ tiếc là mới rồi Lôi Khả cho người truyền tin, quân thượng kêu về gấp, ta cùng nhị công tử phải nhanh chóng lên đường, ” nàng lẩm nhẩm một hồi rồi tự mình tháo hạt châu trên cần cổ xuống .” Đại ân đại đức của hai người đối với ta thật không biết báo đáp như thế nào, chỉ có thể đem vật này tặng muội làm qua mừng tân hôn .”
Ta nhìn hạt châu kia liền cả kinh vội đẩy trở về .”Thứ này sao muội dám nhận chứ? Đây chính là thứ huynh trưởng để lại cho tỷ…” Nói xong, ta cúi đầu nhìn xuống, yên lặng nhận lấy, Tô tỷ tỷ đã quyết định muốn quên huynh trưởng, những thứ này nàng đối với nàng dĩ nhiên đã không còn tác dụng.
Tô tỷ tỷ cười, xoay người đẩy cửa ra ngoài.
Lô Dĩ Ngôn chưa từng nói là tạm biệt, chỉ là sau khi hắn cùng Tô tỷ tỷ đi rất xa Ngưu thôn rồi mới quay đầu lại gân cổ rống to , hắn nói, Cừ huynh, bảo vệ tốt khối thịt béo này , ngày sau ta nhất định sẽ trở về!
Những lời này ta chỉ coi là nói đùa, trong bóng đêm cùng Cừ Cử nắm tay trở về Phấn Đại.
Ngày kế tiếp ta còn đang trong mộng thì bị hai nàng dâu trong thôn dựng dậy, vấn tóc, đội mũ phượng, mặc giá y, trùm khăn hỉ, ép buộc hồi lâu cho đến giữa trưa mới được người đỡ ra khỏi phòng.
Bên trong viện dựng một đài cao, hình dáng cùng cái khi cha Tam Ngưu giống nhau, lúc này trong ngoài viện sớm đã ngồi đầy người, thậm chí còn có thôn lân cận nghe được thanh danh của ta liền tới chúc mừng. Gió nhẹ phất qua, nhẹ nhàng vén lên một góc khăn voan của ta, ta thoáng nhìn Cừ Cử một thân hồng y đứng bên cạnh ta, hắn từ trước đến nay đều chỉ thích mặc sam bào màu trắng, lần này ta thực sự muốn nhìn bộ dáng hắn khi mặc hỉ phục kia như thế nào.
Khi còn ở Linh Dẫn cốc ta từng nghe Nhị nương nói qua,thời điểm một nữ nhân đẹp nhất không gì bằng khi thành thân, ta nghĩ đạo lý này ở trên người nam nhân như hắn cũng thực hợp lý đi. Bộ dáng ta lúc này chính ta cũng không nắm rõ cho lắm, nhưng mà ta nghĩ Cừ Cử lúc này nhất định phong hoa tuyệt đại , khuynh quốc khuynh thành đi.
Trên đài cao kia, cha Tam Ngưu đã lải nhải xong, đơn giản là đem cống hiến của ta cùng Cừ Cử trong năm gần đây nói ra, hồi lâu trịnh trọng hô gọi hai vị con dâu giúp đỡ ta đi lên. Nhị Trụ con dâu cười đem dải lụa đỏ thẫm nhét vào tay ta cùng Cừ Cử rồi cùng nhau giúp đỡ ta lên đài cao.
Bên dưới khăn hỉ ta cười toe toét, ta nghĩ, ta cuối cùng thì cũng lập gia đình, chỉ tiếc là lão nhân gia không có ở đây, cảm thấy phải tìm thời điểm thích hợp đem Cừ Cử về Linh Dẫn cốc khoe khoang một chút.
“Nhất bái thiên địa!”
Cừ Cử nắm tay ta nhẹ nhàng xoay người xuống bái đường.
“Nhị bái cao đường!”
Ta nắm dải lụa đỏ trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.
“Phu thê giao bái!”
Ta xoay người nhìn giày đen của Cừ Cử vừa muốn cúi xuống bái lại thì đột nhiên dừng lại, một tiếng đàn du dương ở trong sân vang lên, thật lâu không tiêu tan. Lại là tiếng đàn ngày ấy ta nghe được trong Vương trang!
Ta mạnh mẽ xốc khăn trùm đầu lên, dưới đài một mảnh thổn thức, nghĩ đến tân nương ở trong ngày này chưa hoàn thành nghi lễ mà vén khăn lên có lẽ Chung Ngô Mật ta là người đầu tiên đi.
Ta quay đầu nhìn Cừ Cử hướng từng bước về phía dưới đài “Ngươi nghe, lại là tiếng đàn ngày ấy ta nghe được, ngươi…”
Ta vừà nhấc đầu liền thấy ánh mắt Cừ Cử đang nhìn chằm chằm một góc dưới đài, theo ánh mắt của hắn nhìn đến, một nữ tử áo trắng đứng trước của Phấn Đại,dưới ánh nắng tựa như một nụ hướng dương động lòng người.
“Ngươi biết nàng?”
Ta một câu còn chưa nói xong , chỉ thấy Cừ Cử mạnh mẽ buông dải lục hồng trong tay ra rồi chạy nhanh xuống dưới đài, trên mặt mang theo thần sắc vui mừng cùng không thể tin hướng về cô gái đang đứng ở sân. Một loại cảm xúc khó có thể gọi tên cứ quanh quẩn ở trong ngực ta khó có thể tiêu tan, ta cúi đầu nhìn một nửa lụa hồng còn nắm trong tay, nhìn lụa hồng Cừ Cử ném trên mặt đất rồi nhẹ giọng hỏi hai vị nhị nương.
“Nàng cũng là cô nương trong thôn?”
Hai vị nhị nương lắc đầu.”Chưa thấy qua bao giờ, chắc là bằng hữu từ xa của Cừ tiên sinh đấy!”
Ta ngẩng đầu nhìn Cừ Cử luống cuống đứng lặng trước mặt nữ tử kia, trong lòng vắng vẻ . ánh mắt nóng rực như vậy, thần sắc hân hoan như thế… Một “bằng hữu” như thế nào lại khiến Cừ Cử bỏ lại một nửa hôn lễ cùng tân nương để mà lao xuống dưới đài?
Tiếng đàn vẫn vang lên như cũ, ta đột nhiên thấy trong lòng có một tia may mắn, chẳng lẽ ta lại bị khống chế tâm thầm, lạc vào ảo cảnh?
Người dưới đài lộn xộn đều đứng lên, ta thì vẫn ngây ngốc đứng ở trên đài, Cừ Cử thì si ngốc nhìn nữ tử kia, dần dần , tân khách tán đi , ta chờ thật lâu cuối cùng ý thức được, đây không phải ảo cảnh, nếu không Cừ Cử đã sớm lay ta tỉnh lại, ta không thể không thừa nhận , trong cuộc sống của ta xuất hiện một đoạn quá khứ mà ta không hề biết đến…
Ta không nhớ rõ ta làm thế nào để đi xuống, nhưng mà lại có thể nhớ rõ ràng đối thoại của