Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325211

Bình chọn: 9.00/10/521 lượt.

ó nghe đến, cái loại cô tịch khổ sợ suốt mấy trăm năm hiện giờ lại muốn rơi xuống trên người của ta sao ? Ta đột nhiên nhớ tới câu nói đêm qua Lô Dĩ Ngôn nói : “Không thể trở thành người một đời này ngươi yêu nhất, như vậy hãy để ta trở thành người ngươi hận nhất liếp này đi”, hiện giờ nghĩ đến, lời này đặt ở trên người ta cùng Cừ Cử cũng vô cùng thích hợp đi.

Ta chậm rãi mở mắt, nhìn A Lê tránh ở phía sau Cừ Cử ánh mắt sáng ngời, nàng cho dù bị ướt cũng vẫn xinh đẹp như vậy, ta cùng nàng khoảng cách không phải chỉ một chút.

“Vô luận chàng có tin hay không, ta đem sự thật nói cho chàng biết, nàng muốn giết ta, thậm chí vì bức ta không tiếc giết chết Đại Ngưu, Phục Hy cầm ở trong tay nàng, hơn nữa thi thể Tiểu Mai cũng bị nàng cướp đi. Hôm nay,cho dù chàng phong ấn ta vào Côn Lôn kính, ta cũng muốn dùng hết khả năng ta có để giết nàng.”

Trong ánh mắt Cừ Cử nháy mắt hiện lên tia không xác định, tiếp đó ngửa mặt lên trời xả ra một tràng cười dài.”Lời nói của nàng, ta một chữ cũng không tin tưởng!”

Ta rủ đầu xuống khẽ nhếch môi, sau đó về phía trước tiến hai bước, đến gần Cừ Cử, nhẹ nhàng vòng ôm lưng áo hắn. Ta vươn cái mũi dùng sức ngửi vào hương vị cô đơn nhàn nhạt trên người hắn. Cừ Cử thân mình nguyên bản cứng ngắc dần dần thả lỏng xuống. Ta ghé vào trong lồng ngực hắn, kéo ra một nụ cười hắn không thể nhìn thấy.

“Chàng có biết ta suy nghĩ cái gì không?” Ta hít mũi khụt khịt ở trong lòng hắn,ngực cọ cọ.”Ta nghĩ, nếu ta lúc trước không có cầu khẩn gia gia cho xuất cốc thì tốt biết bao nhiêu, như vậy Tiểu Mai liền không phải chết tha hương, kết quả là ngay cả xác cũng bị người làm cho rơi xuống chỗ nào không rõ, ta cũng có thể cùng tộc nhân của mình chung hoạn nạn, mặc dù chết cũng cùng người thân thuộc ở cùng một chỗ. Nếu ta không xuất cốc, ta liền sẽ không gặp chàng, sẽ không biết yêu một người sẽ có nhiều sung sướng, lại càng không cần giống như hôm nay bị chàng một đao cắt nát trái tim.”

Ta khe khẽ thở dài nhìn cảnh núi đẹp đẽ phía trước, trong thanh âm lộ ra nhàn nhạt thương cảm.”Cừ Cử, ta vốn vẫn cho rằng ta cùng nàng có thể cùng liều mạng, ta nghĩ, mặc dù chàng không có yêu ta sâu như thế, nhưng ít ra chàng có thể tin tưởng ta, có thể bảo hộ ta, chính là ta thủy chung đã quên một chuyện, một năm cùng ba trăm năm vẫn luôn là khác biệt, ở trong ba trăm năm không có ta đó, các người trải qua hết thảy ta đều không thể tưởng tượng cùng cảm nhận. Ta cho dù làm tốt đến mấy, ba trăm năm tiếc nuối cùng chỗ trống đó chung quy là không có cách nào bù đắp được.”

Ta ngẩng đầu nhìn vào mặt Cừ Cử, hắn cũng đang dùng một loại ánh mắt kì quái nhìn chằm chằm vào ta, ta nghĩ ở trong lòng hắn cuối cùng cũng lấy không được biện pháp để có thể tin tưởng ta.

“Cừ Cử, cho dù có thể được một người yêu thương cả đời thật tốt, nhưng nếu không thể, có thể được một người hận một đời cũng tốt, đạo lý này chàng biết không?”

Trên không trung đánh qua một trận tia chớp, đem cảnh tượng mênh mông trong thiên địa nháy mặt chiếu sáng, ta nương theo ánh sáng cuối cùng này liếc mắt nhìn Cừ Cử một cái, ở thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng đánh về phía A Lê, theo hạt mưa đầy trời cùng nhau rơi xuống, bay xuống vách núi bên dưới một mảnh giàu có và đông đúc đất đai.

Gió hung hăng đánh vào mặt ta, A Lê hoảng sợ nhìn chằm chằm mặt ta gần trong gang tấc, thật lâu sau, phát ra một tiếng kêu to thê lương. Sau đó, nàng hướng tới ta lộ ra một nụ cười quỷ dị. Ta quay đầu đi, đỉnh núi, Cừ Cử cùng Lô Dĩ Ngôn không chút do dự cùng nhau nhảy xuống.

“Chung Ngô Mật , ngươi nói, hắn sẽ cứu ai?”

Ta nao nao, vấn đề này ta không nghĩ qua. Hắn vì nàng tuyên bố phải phong ấn ta, như vậy, ta cùng nàng, hắn sẽ cứu ai?

A Lê nhẹ tay giơ lên khẽ chạm đến bàn tay ta quẩn ở bên eo nàng, một trận đau đớn truyền đến, tay của ta run lên không khỏi thả lỏng lực đạo. A Lê ở trước ngực ta dùng sức đánh một chưởng, chúng ta tựa như hai mũi tên nhọn, nương lực đạo cấp tốc hướng hai bên sườn núi tách rời. Khoảng cách giữa chúng ta rất nhanh liền bị kéo xa ra, Cừ Cử chỉ có thể cứu một người, còn lại một người dĩ nhiên sẽ phải cùng Lô Dĩ Ngôn rơi xuống đáy vực.

Thân hình Cừ Cử ở giữa không trung dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng hướng về phía A Lê.

Ta yên lặng nhắm lại hai mắt, cảm thụ được Lô Dĩ Ngôn gắt gao đem ta ôm vào trong lồng ngực.

Ta nghĩ, có lẽ đây là kết quả tốt nhất . Đối với ta, với Cừ Cử, cũng cả với Lô Dĩ Ngôn.

Chỉ là đáng tiếc, mạng mà ta nợ Đại Ngưu kiếp này vô lực hoàn lại .

Edit: Rika

Mùa đông, Tần Tương thành mênh mông một mảnh tuyết trắng.

Ta nằm trong phòng ấm áp trợn tròn mắt nhìn tua cờ trên cao, đưa tay dựa vào cửa sổ. Một hồi lâu, cánh tay tê lên, vì thế ta miễn cưỡng đứng lên.

Ngoài phòng, bông tuyết bay lả tả, ta ôm lò sưởi Khuynh Thành chuẩn bị cho ta ở bên giường, ta kéo giầy nhảy lên nhuyễn tháp bên cửa sổ, sau đó đưa tay đẩy cửa sổ ra.

Những bông tuyết lạnh lẽo bị gió bắc thổi vào, mềm mại dán vào áo ta. Những bông tuyết này thật lớn, tuyết rơi nhiều, sang năm sẽ được mùa, nghĩ đến đây ắt hẳn nhà nhà có thể thu ho