
ừng ra khỏi xóm làng đến thành phố, sau đó bán đến những vùng nông thôn hẻo lánh lạc hậu ở Sơn
Đông hay Tứ Xuyên.
Trước khi phỏng vấn Thư Sướng đã tốn rất nhiều công sức chuẩn bị dàn ý
phỏng vấn. Nhưng đến lúc phỏng vấn thật sự thì không biết là vì quá hưng phấn hay là quá căng thẳng mà đầu óc nóng lên, cô không nhớ được gì
nữa.
May là người phụ nữ đó nói được tiếng phổ thông rất chuẩn, hơn nữa là
một người từng trải giang hồ, bà ta không sợ hãi rụt rè như những phạm
nhân khác mà rất vui vẻ nói về bản thân.
Cả quá trình phỏng vấn Thư Sướng chỉ mở máy ghi âm rồi ngồi nghe, bà ta
lần lượt kể những chuyện mạo hiểm mình gặp phải trong quá trình hành
nghề một cách sinh động như thật, nạn nhân bao nhiêu tuổi, tướng mạo ra
sao, bán giá thế nào, vân vân.
Thư Sướng nghe mà sửng sốt, một người nhìn bề ngoài không khác gì một
phụ nữ nông thôn cực kì thông thường, có xuất hiện ngoài đường cũng
không có ai để ý tới, ai có thể nghĩ rằng bà ta lại là trọng phạm đã bị
Bộ công an truy nã rất lâu?
"Cô phải viết về tôi thật chính xác, đừng cắt xén gì cả. Sau này sẽ
không còn cơ hội như vậy nữa". Nhìn bộ quần áo tù trên người, người phụ
nữ đó than một tiếng.
Thư Sướng gập máy tính lại, đột nhiên cô hỏi, "Nếu một người như tôi mà bán đi thì sẽ được bao nhiêu tiền?"
Người phụ nữ chăm chú nhìn Thư Sướng một hồi rồi tặc lưỡi, "Cô không đáng mấy đồng".
Thư Sướng choáng váng.
"Cô xem, người cô gầy thế này, ngực không to, mông nhỏ, vừa nhìn đã thấy không có tướng sinh con trai. Yếu ớt gió thổi là ngã, không những không làm được việc mà còn phải tìm người hầu hạ nữa. Cô lại biết chữ, đầu óc xoay chuyển nhanh, cả ngày chỉ nghĩ cách chạy trốn. Phụ nữ thành phố
chỉ nhìn được mà không dùng được, người ta bỏ nhiều tiền ra mua về thì
rõ ràng là không sáng suốt".
Cậu cảnh vệ đứng gác ngoài cửa che miệng cười trộm.
Thư Sướng vẫn chưa hết bàng hoàng, khó trách người ta vẫn nói thủy tổ
của loài người không hề biết đến tình yêu, nam nữ đến với nhau cũng
giống hệt như các động vật các, chẳng qua là để sinh sản đời sau. Tất cả khí chất, văn hóa, học thức, nội tâm đều không có bất cứ vai trò gì.
Dương Phàm có thể yêu thương mình, mình đúng là vô cùng may mắn, từ giờ phải quý trọng tình cảm này hơn nữa mới được.
Đi phỏng vấn về, cô ngồi viết bài trong phòng làm việc, trong đầu vẫn
luẩn quẩn câu nói của người phụ nữ đó, trời tối lúc nào cô cũng không
hay biết. Có những đoạn không nhớ rõ lắm, cô lại bật máy ghi âm lên nghe lại.
Có người nhẹ nhàng gõ cửa, cô dụi mắt ngẩng đầu lên, phát hiện các đồng nghiệp đều đã về hết rồi.
"Bản thảo viết thế nào rồi?" Bùi Địch Văn chờ mãi không thấy nên đến đây giục cô.
Lúc này máy ghi âm đang phát đến đúng đoạn cô hỏi mình đáng giá bao nhiêu tiền.
Khóe miệng Bùi Địch Văn hơi co rút lại, ánh sáng trong mắt anh lấp lánh.
Cô luống cuống đưa tay tắt máy ghi âm, gương mặt đỏ bừng như sắp rỉ máu đến nơi, "Bản thảo... xong ngay bây giờ đây".
"Vậy anh chờ!" Anh ngồi trước bàn làm việc của cô ngắm nghía chiếc máy ghi âm trên bàn.
Trán Thư Sướng lấm tấm mồ hôi, vất vả lắm cô mới có thể làm mình bình
tĩnh lại, sau đó viết xong bản thảo, in ra, cầm hai tay đưa đến trước
mặt Bùi Địch Văn.
Bùi Địch Văn đọc rất tỉ mỉ, anh cầm bút đỏ khoanh một vòng tròn, trước mắt Thư Sướng tối sầm, điên rồi, lại có lỗi chính tả.
"Sửa lại chữ này xong là có thể đăng được rồi, phóng viên Thư ạ!" Anh mỉm cười nhìn cô.
Thư Sướng thở dài một hơi, mắt sáng như sao, cô cắn môi mơ ước, "Sau này sẽ thường xuyên nhìn thấy rất nhiều tin tức của phóng viên Thư Sướng,
hơn nữa còn là ở trang nhất".
"Ờ, có chí hướng đấy! Xem ra kẹo sữa vẫn có hiệu quả!"
"Tại sao anh biết em thích ăn kẹo sữa?" Cô ngượng ngùng hỏi.
"Bình thường gặp em vẫn thấy cô nhai lốp cốp suốt ngày. Em không sợ sâu răng à?"
"Sợ chứ, nhưng em không chống đỡ được sự cám dỗ này. Nhẹ nhàng trơn mượt như tơ, rất tinh tế, rất dịu dàng, trong vị ngọt có hương thơm của sữa, hì hì, em vẫn còn đấy, anh có ăn một viên không?" Cô mở túi xách lấy
một viên kẹo sữa ra đưa cho anh.
Anh xua tay, "Cảm ơn! Muộn lắm rồi, để anh đưa em về?"
"Không cần, có người tới đón em rồi". Cô không ngừng xua tay. Tối nay
Dương Phàm phải tiếp khách, sau khi xong việc anh sẽ đến bên này đón cô.
Anh đứng dưới ánh đèn chào tạm biệt cô, hai mắt rất sáng, phong thái bất phàm.
Cô cung kính đưa mắt nhìn bóng lưng anh, lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng bàn tay.
Thư Sướng có thể trở thành một phóng viên pháp trị xuất sắc, đó là nhờ
có một người thầy nghiêm như Bùi Địch Văn, đây là tầng quan hệ thứ hai
của bọn họ.
Tầng quan hệ thứ ba, Thư Sướng cho rằng anh là một lãnh đạo rất quan tâm đến nhân viên, thể hiện ở chỗ anh có thể nhận thấy cô thích ăn kẹo sữa.
Tầng quan hệ thứ tư...
Thư Sướng ôm đầu lớn tiếng rên rỉ, đầu cô vẫn nặng như chì vì say rượu.
Không phải cuối tuần, không phải ngày nghỉ, trong lòng nhớ đến bản tin
giá trị năm con số, đầu có đau đến mấy Thư Sướng cũng phải thức dậy đi
làm.
An Dương để chiếc Chery của Thư Sướng ở nhà Mục Thắng Nam. Thư Sướng dậy muộn k