Snack's 1967
Hoa Hồng Sớm Mai

Hoa Hồng Sớm Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326714

Bình chọn: 7.5.00/10/671 lượt.


Thức ăn lần lượt mang lên, đều là mấy món rau bình thường, nhìn thì đẹp

nhưng ăn vào cũng không thấy ngon là mấy, không biết tại sao lại đắt như vậy?

"Hôm đó lúc cô đến phỏng vấn tôi vẫn cảm thấy nhìn cô rất quen mà nghĩ

mãi không ra. Sau đó vô tình lật xem tập ảnh trước kia tôi mới đột nhiên nhớ ra, thực ra tôi cũng coi như là một nửa giáo viên của cô". Triệu

Khải nói.

Thư Sướng nhất thời sửng sốt, "Ơ, sao có thể như vậy?"

"Bằng luật sư của tôi là sau khi đi làm mới thi, trước đó tôi dạy chính

trị. Tôi học đại học ở trường sư phạm, năm thứ tư đến thực tập ở trường

số một Tân Giang khối cấp ba, khi đó cô đang học lớp chín!"

Thư Sướng chớp chớp mắt. Khối cấp hai và khối cấp ba của trường số một

không liền nhau mà mỗi khối nằm ở một bên đường. Nhà trường quản lí rất

nghiêm, bình thường không cho phép học sinh khối nọ sang khối kia chơi.

Cô lại không phải loại học sinh đặc biệt ưu tú, tướng mạo cũng bình

thường, tại sao Triệu Khải lại chú ý tới cô?

"Xin lỗi luật sư Triệu, tôi thật sự không có ấn tượng gì với anh".

"Ờ, chúng ta cũng chưa nói chuyện. Cũng là do một học sinh trong lớp chỉ cho tôi nên tôi mới biết cô, khi đó trông cô rất ngang tàng".

"Ơ?" Thư Sướng ngẩn ra, "Vì sao lại chỉ tôi cho anh xem?" Cô là người ngoài hành tinh à?

Triệu Khải khẽ mỉm cười, "Khi đó cô... viết một bức thư tình trích dẫn

đủ kinh sử cho ban học Lưu Dương lớp tôi, cô còn nhớ không?"

Thư Sướng đột nhiên giống như hóa đá, xấu hổ đỏ bừng mặt.

"Khi đó cậu ta vừa mới chuyển trường, cô không biết. Thư gửi đến lớp

học, phong bì thư màu hồng nhìn rất bắt mắt. Một đám nam sinh không nhịn được bóc ra, tôi cũng có mặt ở đó. Tôi nhớ cô trích dẫn một bài thơ rất hay, tên bài thơ là 'Yêu anh như thế': Tại sao yêu anh như thế, không

dám nói ra, không dám thở, chỉ sợ đánh động cung đàn đang triền miên

quấn quýt. Đó là tiếng hòa nhịp của hai trái tim yêu nhau, yêu anh như

thế, không chỉ là những lúc nhớ anh... Ha ha, sau khi nghe tôi cảm thấy

cô nữ sinh viết thư này rất đa sầu đa cảm. Có hôm tan học đứng ở cổng

trường, một học sinh chỉ một cô bé tóc rất ngắn nói với tôi: Oa, đó

chính là bạn Thư Sướng yêu - anh - như - thế đấy thầy ạ".

Thư Sướng ngồi như hóa đá nhìn Triệu Khải, hoặc nói cô đang ước gì mặt đất nứt ra một cái khe để cô chui vào.

"Không ngờ bây giờ chúng ta lại gặp mặt, cô đã thay đổi rất nhiều, suýt

nữa tôi không thể hình dung ra cô và cô bé đó là một. Bây giờ cô và Lưu

Dương thế nào rồi?" Triệu Khải hỏi.

Thư Sướng dở khóc dở cười, "Luật sư Triệu, lúc còn trẻ ai trong chúng ta cũng từng làm những việc ngốc nghếch. Sau đó còn ai dám nhắc đến chuyện này nữa?"

Đó là chuyện gì? Chính là một nữ sinh ngốc nghếch mới biết yêu thầm mến

một nam sinh ưu tú, kích động viết một bức thư tình ngớ ngẩn. Ai ngờ

người nhận thư lại đã biến mất trong biển người. Sau đó dần dần cô hiểu

ra, kì thực đó không phải tình yêu.

"Đúng, khi mới biết yêu chúng ta đều không hiểu tình yêu. Vậy sau đó hai người không gặp nhau à?" Luật sư Triệu tặc lưỡi rất tò mò, rất tiếc

nuối, "Lúc cậu ta chuyển trường, nhà trường đã rất tức giận. Cậu ta đã

học lớp mười hai, thuộc về loại học sinh đứng đầu trong khối. Nhà trường trông chờ cậu ta có thể làm rạng rỡ cho trường vậy mà cậu ta lại chuyển đi không nói một lời, lí do gì cũng không có".

Thư Sướng nhún vai, "Nếu anh không nhắc tới anh ta thì tôi cũng quên mất từng có một người như vậy".

"Sao lại thế?" Không biết là động chạm đến sợi nơ ron nào của anh ta mà Triệu Khải trừng mắt nhìn cô không dám tin.

Thư Sướng không nói nữa, chỉ khổ não nhíu mày. Điện thoại di động đổ chuông rất đúng lúc.

"Tôi nghe điện thoại một lát". Nhìn thấy số máy bàn trong nhà, Thư Sướng cười cười xin lỗi Triệu Khải rồi đi ra bên ngoài nghe máy.

"Thư Sướng, sao còn chưa về nhà?" Vu Phân hỏi.

Thư Sướng sửng sốt, mối lúc Vu Phân gọi cô là Thư Sướng thì thông thường đều là lúc bà rất tức giận.

"Mẹ, trong nhà có chuyện gì à?" Cô hỏi hết sức thận trọng.

"Con không cảm thấy bây giờ con nên về nhà rồi à?" Vu Phân hỏi ngược lại.

Thư Sướng rất hiếu thảo, gần như không bao giờ chống đối Vu Phân. Sau

khi Thần Thần chết cô càng chú ý hơn bình thường, "Vâng, con sẽ về ngay

đây".

Cô trở lại phòng ăn, "Luật sư Triệu, xin lỗi, trong nhà có chút chuyện, tôi phải về trước".

"Ăn no chưa?" Triệu Khải quan tâm.

"Tôi ăn rất no rồi".

"Vậy tốt, đi đường lái xe chậm một chút, sau này có họp trường số một gì thì tôi sẽ gọi cô đi cùng cho vui".

Triệu Khải vẫy tay ra hiệu cho Thư Sướng đi trước còn mình thì gọi nhân viên tới thanh toán.

Thư Sướng lái xe rất nhanh, mười lăm phút sau đã về tới nhà.

Vu Phân sa sầm mặt ngồi trên sofa, ánh mắt nhìn đến nơi xa xăm nào đó, Thư Tổ Khang đứng nghiêm bên cạnh.

"Bố, mẹ, con về rồi". Thư Sướng chào khẽ.

Một hồi lâu sau Vu Phân mới chậm rãi nhìn lên, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Thư Sướng, lạnh lẽo như nhìn một người lạ.

Bà chỉ nói bốn chữ: "Con li hôn rồi?"

Thư Sướng sững người, không phải cô chưa chuẩn bị tư tưởng, nhưng chuyện tới trước mắt lại vẫn không biết nên mở miệng như