
Kinh
thành phồn hoa, phú giáp thiên hạ.
Lục
phương thương nhân, bát phương thủy mạch cùng tụ tập một chỗ.Kinh thành hoa lệ
nguy nga, trung tâm phân thành hai phương Huyền Vũ , quy hoạch làm sáu mươi
phường, sống tại các phường chủ yếu là dân chúng bình thường nhưng cũng có long xà sống hỗn tạp , dấu diếm
tửu sắc tài vận.
Trong
sáu mươi phường lại lấy hai chợ làm trung tâm buôn bán mậu dịch, thiên hạ khắp
các nơi, bao hàm cả bốn phía các thương bang, đều tập trung đến nơi này mua bán
giao dịch.
Ba
tháng mùa xuân ấm áp, hoa trong kinh thành đua chen nhau nở rộ, muôn hồng nghìn tía, tô đẹp thêm cho kinh thành phồn hoa giống
như dệt gấm. Tuy nói xuân đã đến rồi, nhưng là gió xuân vẫn lạnh làm cho người
ta run run, áo bào trên người đến lúc này còn luyến tiếc chưa thể cởi ra.
Ở
nơi xa hoa nhất của Chợ phía Đông là Nhật Xuân lầu , có một nhóm người khách
thần bí đang hòa lẫn vào đám đông.
Tất cả
những người này đều tay chân thô kệch, trông vừa dũng cảm cùng lỗ mãng, cao lớn
kỳ cục làm con đường đi có chút hẹp lại. Bọn họ mặc y phục người Hán, lại có vẻ
thực không được tự nhiên, trong đó có một người ăn mặc không quen, vội vàng cởi
y phục ra, làm lộ vòm ngực cường tráng.
Mới đến
kinh thành nửa tháng, Viên Đại Bằng đã cảm thấy buồn đến chết!
“Hải
gia, chúng ta còn phải ở trong này bao lâu?” Hắn gãi đầu, toàn thân đổ mồ hôi,
không khỏi tưởng niệm nơi đại mạc lạnh thấu xương kia.
Ngồi ở
vị trí chủ thượng là nam nhân xem chừng rất cao lớn, hắn ngồi bất động thanh
sắc, bưng bát rượu lên liền uống luôn, thân hình to lớn được che phủ bởi áo
choàng màu xám, chỉ có cánh tay lộ ra ngoài, tiết lộ hắn rất cường tráng.
“Chờ
việc làm ăn xử lí tốt, sẽ trở về.”
Các nam
nhân này đều lộ ra vẻ mặt thống khổ, biểu tình vặn vẹo nói :
“Hải
gia, ngài không phải nói là chờ người của Tiền gia trả lời, xác định xem việc
này có được hay không, chúng ta mới có thể quay về đại mạc a?”
Hải
Đông Thanh gật đầu.
“Xong
đời, nghe nói nữ nhân Tiền gia khó mà nói được lắm!”
Ngồi ở
trong góc, mặc một bộ y phục màu xanh kiểu của nho sinh, trông bộ dáng còn có vài phần nhã nhặn, Dương Khiếu lắc đầu. Phụ
thân hắn được mọi người tôn xưng là Dương thúc, định cư ở kinh thành, vì Hải
gia xử lý thương vụ, chưa từng mắc phải sai lầm. Nào biết đâu rằng, thương
trường của lão tướng, nhưng bây giờ lại bị một tiểu nữ nhân phỗng tay trên.
“Khó mà
nói hết được, nàng quả thực muốn là ăn tươi nuốt sống, vụ buôn bán duy nhất,
nàng liền lấy hẳn 6 phần.” Phụ thân thất trách, lão tướng tung hoành trên
thương trường phải nhận lỗi từ chức, trở về quan ngoại, để hắn là con phải tiếp nhân củ khoai lang nóng bỏng tay này, tự
nhiên phải phá lệ đi chú ý mọi động tĩnh của Tiền gia.
Không
chỉ hắn, Hải gia đối Tiền gia, tựa hồ cũng thực cảm thấy hứng thú.
Mùa
đông hàng năm ,hàng da từ lông thú đều do Hải gia sai khiến thuộc hạ đưa tới,
nhưng mà năm nay đã có chút khác thường, Hải gia tự mình đem mấy huynh đệ rời
quan ngoại đến kinh thành để thực hiện vụ làm ăn, gần đây lại đi rình mò Tiền
gia.
Này mấy
năm qua, biên cảnh không có chiến sự, thường xuyên có sự giao dịch tơ lụa, đồ
sứ cùng hương liệu giữa các quốc gia qua biên giới, qua vận chuyển, đều có thể
đổi lấy món lãi kếch sù. Hải gia sớm đã có dự
tính, vài năm thời gian này, dùng để thu mua các cửa hàng buôn bán ngựa ở biên
giới quốc gia, vận chuyển thương phẩm xuất nhập biên cương, đây chính là công
việc buôn bán gia truyền của Hải gia.
Đã
chuẩn bị thỏa đáng ở nam bắc Đại Mạc, không ngờ tới kinh thành lại xảy ra vấn
đề, ở đâu lại nhảy ra một Tiền Kim Kim thủ đoạn buôn bán hạng nhất, chính là
biểu hiện mưu lược thủ đoạn, liền chiếm đi đại bộ phận lợi nhuận.
Hải
Đông Thanh lấy ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trầm ngâm sau một lúc lâu.
“ Tiến
trình thi công cửa hàng đang như thế nào rồi?”
“Đang
đẩy nhanh tốc độ.” Dương Khiếu trả lời.
“Còn
bao lâu?”
“Xem
tiến độ trước mắt, mấy ngày nữa là có thể tu sửa xong, đến lúc đó các huynh đệ
đều có thể đi vào, không cần ở nhờ nhà cũ An Tây tiết độ sứ nữa.”
Viên
Đại Bằng hở hết người trên nói “Ta thà rằng ở tại nơi đó, chỗ không cửa sổ,
buổi tối đủ mát mẻ.”
Dương
Khiếu liếc hắn một cái, rồi lần nữa quay lại đối mặt chủ thượng Hải Đông Thanh.
“Hải
gia, phòng ở bên trong cửa hàng đã sửa sang xong, trước tiên ngài nên vào ở
trong đấy đi thôi!”
“Không
quan trọng.” Hắn thản nhiên nói.
Thương
nhân trong kinh thành khẳng định đã phát hiện ra đoàn ngựa thồ từ nam bắc Đại
Mạc của Hải gia của , nếu mà cho bọn họ biết, ngay cả Hải gia cũng nhất định phải vào kinh thành, khẳng định rằng
các thương nhân sẽ tới cửa đòi
đặt quan hê , nhìn xem có chỗ nào tốt hơn không?
Hải
Đông Thanh am hiểu giao dịch, lại lười giao tiếp, ứng phó khách nhân, toàn giao
cho Dương Khiếu xử lý. Mục đích của hắn trong việc này chỉ có một –
Bên
ngoài Nhật Xuân lầu, bỗng nhiên trở nên ồn ào.
Mấy nam
nhân kêu rên, đi ba bước thì té , năm bước thì ngã, đang ôm đầu chạy
vào Nhật Xuân lầu, quần áo trên người có vẻ thuộc loại tốt,