
g
là, tổng quản…”
“Đại cô
nương đáp ứng.” Tổng quản tài vụ bồi thêm một câu.
Nghe
thấy là chỉ thị của Kim Kim, gã sai vặt lập tức buông tay.
“Tiền
thúc, ngươi…” Châu Châu ra tiếng kháng nghị, cố gắng muốn xuống ngựa, lại không
thể động đậy.
“Tam cô
nương, đại cô nương công đạo (công đạo=chỉ thị), nói ngài ở trong phủ đã mấy
ngày, hôm nay trời trong nắng ấm, ngài không bằng ra ngoài hít thở không khí,
đối thân thể tốt hơn.” Tổng quản tài vụ tất cung tất kính nói, cùng Hải Đông
Thanh hơi hơi vuốt cằm. “Hải gia, đại cô nương cũng nói, Tam cô nương liền làm
phiền ngài.”
Trong
mắt Hải Đông Thanh hiện lên mỉm cười, hai chân cường tráng khẽ đặt bụng ngựa,
lập tức quay đầu ngựa, hướng đường cái đi tới.
Mắt
thấy không ai giúp được nàng, Châu Châu mếu máo, rõ ràng cũng không từ chối,
thân hình mảnh khảnh cố ý cùng hắn bảo trì khoảng cách, khuôn mặt nhỏ nhắn nén
giận, cắn nhanh môi đỏ mọng, hãy còn sinh hờn dỗi.
Ngựa đi
không nhanh, móng ngựa đạp lên từng phiến đá trên đường lớn, phát ra tiếng vang
thanh thúy. Một đường đi qua vài con phố, con ngựa đưa hai người đi tới kênh
đào, quang cảnh trước mắt trở nên rộng lớn, dương liễu ven sông xanh xanh, nước
gợn sóng nhè nhẹ.
Một
trận gió xuân thổi qua, tay chân nàng chợt lạnh, nhịn không được khụ hai tiếng.
“Lạnh sau?”
Từ phía sau truyền tới tiếng hỏi.
“Đương
nhiên.” Nàng hừ một tiếng. Hắn bá đạo đem nàng ôm tới đây, trên người nàng chỉ
mặc bộ xuân sam mỏng manh, lúc này bị gió thổi qua, tự nhiên có chút chịu không
được.
Phía
sau một trận xôn xao, tiếp theo xuất hiện áo choàng xưa cũ, đột nhiên khoác
trên người nàng, trên vải dệt lưu lại nhiệt độ cơ thể, cùng hơi thở nam tính dễ
chịu, đem nàng bao bọc.
Cử chỉ
như vậy khiến cho lòng nàng ấm áp, mềm mại, phượng mắt trong suốt ngưng giận,
nháy mắt bị mềm hóa hòa tan.
Nàng
vụng trộm quay đầu, liếc nhìn nam nhân phía sau một cái, đột nhiên cảm thấy,
bản thân cùng hắn giận dỗi như vậy có chút ngốc—
Thân
mình mảnh khảnh, bởi vì tham luyến ấm áp, chậm rãi ngả ra phía sau.
Hắn tuy
đáng giận, nhưng ở trong ngực hắn thật ra rất ấm, thật thoải mái – “Ngươi rốt
cuộc mang ta đi đâu?” Khi trải qua cầu đá, Châu Châu lại hỏi, lần này khẩu khí
ôn hòa đi rất nhiều.
“Thiện
Thông phường.”
Nàng
sửng sốt, hồ nghi nhìn hắn. “Thiện Thông phường?”
“Thiện
Thông phường.” Hải Đông Thanh trả lời khẳng định.
Nàng
mày nhăn mặt nhíu, không biết hắn đang làm cá gì. Đi Thiên Thông phường làm cái
gì? Chỗ chỉ có bần dân, cũng không có thương gia a! Con ngựa lắc bờm, phía
trước một gã kỵ sĩ đang đứng chờ, là Dương Khiếu.
“Gia.”
“Sự tình
làm như thế nào?”
“Đều xử
lý tốt.” Dương Khiếu giục ngựa, đuổi kịp Hải Đông Thanh, không có nhìn đến Châu
Châu, phảng phất nàng nằm trong lòng của chủ nhân là chuyện bình thường nhất.
Ngược
lại, Châu Châu hiếm có cảm thấy khốn quẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi phiếm
hồng, đôi mắt bay tới trên sông, làm bộ không nhìn thấy hắn.
Phản
ứng rất nhỏ này, đều bị Dương Khiếu xem vào trong mắt. Hắn cố nén nụ cười trên
khóe môi, hướng chủ nhân nhất nhất báo cáo này đó tình hình.
“Nhóm
nạn dân Thiện Thông phường đã được an trí ở những cửa hàng còn thừa ra nhiều
phòng trống.”
Hải
Đông Thanh gật đầu. “Người bị thương lúc trước đâu?”
“Cũng
đã cho đại phu xem qua.” Dương Khiếu trả lời. “Về phương diện tu bổ, các huynh
đệ đều đi hỗ trợ, đem công trình ở Thiện Thông phường tiếp tục tiến hành, qua
vài ngày tiếp theo hẳn là có thể hoàn công.”
Châu
Châu trừng mắt nhìn, nhanh chóng kéo lại ánh nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn rất đỗi
ngạc nhiên nhìn Hải Đông Thanh.
Hắn
không có nhìn nàng, tâm tình bình thản. “Quan ngoại có tin tức gì không?”
“Tổng
bộ gửi thư, muốn gia yên tâm, chuyện ngài công đạo đều xử lý tốt. Mặt khac –“
Dương
Khiếu tiếp tục hết bổn phận báo cáo công sự, nàng lại không nghe người ta nói
gì, chính là vụng trộm ngắm Hải Đông Thanh, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Ngày đó
ở mặc khắc phường của Nghiêm gia, Hải Đông Thanh nói hội xử lý, nàng cũng không
cho là thật, chỉ nghĩ hắn là mở miệng nói bừa. Dù sao, người đây là ở kinh
thành, ngừi của Thiện Thông phường cùng hắn không hề liên quan, hắn thật sự không
cần phải quan tâm.
Ai
biết, hắn thật đúng là phái người đi xử lý, hơn nữa theo như đối thoại của hai
người, hắn chẳng những phái người xử lý, còn ra tay trợ giúp, an trí này nạn
dân thật tốt, cũng làm cho hạ nhân giúp đỡ xây dựng.
Nàng
càng lúc càng không hiểu nam nhân này.
Hắn rõ
ràng là cái Hồ nhân, làm mọi việc lại can đảm cẩn trọng; nhìn như lãnh khốc vô
tâm, đối với mấy lượng tiền trà lại so đo nửa ngày, lại vui lòng ra tiền cứu tế
nạn dân.
Hành vi
của hắn đối khi bá đạo khiến cho nàng không thể chịu đựng được, đôi khi lại làm
cho lòng nàng mềm nhũn, hiện lên một mảnh tâm tình lo lắng khó có thể hình
dung.
Nàng
thật sự không rõ, trong lòng Hải Đông Thanh suy nghĩ cái gì. Nàng xem không
thấu cặp lục mâu kia, mà hành vi của hắn, lại càng khiến cho nàng không hiểu ra
làm sao, lúc trước nghĩ rằng, hắn đối với nàng không có hứng thú