
tính toán, kim hạt châu trên bàn phím tích táp kêu
vang, không ngừng kéo hướng lên phía trên.
Sau một
lúc lâu sau, Hải Đông Thanh đi vào thư phòng, trên người đã thay y phục do nô
bộc chuẩn bị.
“Ta xem
qua hoàng lịch, tháng sau sơ nhị chính là ngày lành, các ngươi liền tại nơi này
thành thân, trước đó, ta sẽ liệt kê sính lễ, để Hải gia phái người đi mua.” Kim
Kim hai tay không ngừng, còn đang tính toán.
Hắn gật
gật đầu, biết nàng yêu cầu sính lễ chắc còn hàm chứa một phần tiền biếu bà mối.
Hắn có thể ôm mỹ nhân về, công của Kim Kim là rất lớn, một phần lễ cảm ơn này,
cũng là đương nhiên.
Châu
Châu mặc xiêm y, nghe thấy hai người đã muốn nói tới chuyện hôn nhân, vội vàng xông
ra ngoài. “Muội không lấy chồng.”
Nàng
kháng nghị.
Không
có ai để ý nàng.
“Như
vậy, hiệp ước giao dịch kia, xin mời Hải gia hôm nay phái người đưa tới đây.”
Kim Kim mỉm cười, còn nói ra một cái giá.
Hắn
nhướng mày. “Giá không đúng.”
Kim Kim
cười đến xinh đẹp. “Ngươi ta sau này chính là người một nhà, dựa vào quan hệ
thông gia của chúng ta, chiết khấu một chút là hẳn là.” Nàng không chút khách
khí sử dụng công phu sư tử ngoạm. (???)
Châu
Châu đứng ở một bên buồn bực cực kỳ, nàng nắm chặt hai đấm, lại không chiếm
được sự chú ý, trong lòng ủy khuất, phẫn nộ bạo phát.
A, đáng
giận! Đại tỷ sao có thể quá đáng như vậy, có vàng liền quên muội tử, một lòng
hướng Hải Đông Thanh, vì sinh ý, vì ngân lượng, tự tiện quyết định chung thân
của nàng.
“Ta
không lấy chông!!!”
Nàng
nổi giận gầm lên một tiếng, rốt cuộc không chịu đựng được, xoay người liền xông
ra ngoài.
Trên
đường cái kinh thành thật náo nhiệt, vây quanh một đám người.
Trong
kinh thành đông đúc, chỗ nào cũng có đám người tụ lại. Nghiêm Diệu Ngọc khi lần
đầu tiên đi qua đám đông kia cũng không chút nào lưu ý, nhưng là khi hắn dùng
cơm xong, uống trà xong, thuận đà kiếm sinh ý lại đi qua địa điểm kia, đám
người kia còn không có tán đi, ngược lại lại càng thêm đông hơn.
Hắn gọi
xa phu ngừng lại, xuống xe mới đi vài bước, chợt nghe đám người đang vây quanh
khẽ nói nhỏ.
“Sao
lại có chuyện nha vậy, Tam cô nương sao lại ngồi xổm trên đường cái khóc?”
“Không
biết, có lẽ bị người ta khi dễ.”
“Oa? Ai
có lá gan này?” Người nọ kinh hô, dùng bả vai thúc thúc người bện cạnh. “Uy,
ngươi đi hỏi hỏi!”
“Đừng,
đừng, đừng thúc ta a! Muốn hỏi ngươi tự tiến lên hỏi!”
“Ai
nha, bổn, các ngươi chưa từng nghe qua chuyện lần trước Tam cô nương bị cưỡng
hôn trên đường sao? Nghĩ cũng biết, nhất định là kia Hồ thương quan ngoại chọc
nàng.”
“Chậc,
nhưng là lúc trước, nàng bị tên kia trộm cái yếm cũng không khóc, lúc này như
nào lại khóc thương tâm như vậy, sẽ không phải là…”
“Phải
là cái gì?” Nghiêm Diệu Ngọc thủy chung cầm quạt, khóe miệng tươi cười, lấy
quạt phẩy nhẹ kia dân chúng lắm mồm.
“Phải
không nàng là bị kia Hồ thương…a? Nghiêm công tử?”
“Phải
là cái gì a?”
Hắn
cười đến hiền lành, nhưng người đó lại như bị sóng đánh, xôn xao một tiếng thối
lui, trên mặt đều là cười, hai người xua tay thật mạnh.
“Không
không không….. Không cái gì, không cái gì…..”
Gặp
người tới là hắn, người xem náo nhiệt tự động làm ra một con đường nhỏ.
Nghiêm
Diệu Ngọc thế này mới thấy, tiểu nữ nhân ngồi xổm ven đường, che mặt khóc nức
nở, dĩ nhiên là Châu Châu. Nàng hoàn toàn không để ý đến người bên ngoài chỉ
trỏ cùng bàn luận, chính là liên tiếp khóc thương tâm.
Này
thật sự là kỳ quan thiên hạ, khó trách những người này muốn vây quanh nhìn xem.
Buồn
cười lắc lắc đầu, hắn đi lên phía trước, đi đến cạnh Châu Châu. “Châu nhi, sao
lại ngồi xổm ở đây khóc? Hải gia đâu?”
Nghe
được thanh âm của người quen, Châu Châu nang lên hai mắt đẫm lệ, vừa thấy là
hắn, oa một tiếng, càng thêm khóc lớn.
“Nghiêm
đại ca.”
“Sao
vậy, chịu ủy khuất? Ngoan, đừng khóc đừng khóc. Đến nhà ta, ta pha cho muội
chén trà.” Hắn dắt tay nàng, khiến nhiều người khó hiểu, đem nàng về trên xe
ngựa.
Mới vừa
rồi một đoàn người vây quanh lại đều tự động thối lui, lại lần nữa tạo thành
một con đường cho họ, rồi mới nhìn hai người lên xe ngựa, rất nhanh rời đi.
%www.xs8.cnmxs8.cn%
“Đại cô
nương, đại cô nương? Không tốt --”
“Cái gì
không tốt, phi phun phun, nói chuyện khống có quy củ, trời đổ xuống, còn có ta
chống. Xem ngươi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, rốt cuộc là có chuyện gì? Hít
thở sâu, chậm rãi nói, đừng khiến cho Hải gia chế giễu.” Kim Kim xuyết một ngụm
trà, khí định thần nhàn ngồi trên ghế cây tử đàn.
“Hồi
Đại cô nương, mọi người trên đường, hiện tại đang lưu truyền truyền thuyết…”
Nha hoàn nhìn Hải Đông Thanh một cái, vụng trộm nhìn về hướng ngược lại thối
lui, mới cố lấy dũng khí, nơm nớp lo sợ nói tiếp: “Tam cô nương cùng Nghiêm
công tử giống như vô cùng thân thiết, còn vào Nghiêm gia. Mọi người lưu truyền,
Tam cô nương muốn bỏ Hải gia, gả cho Nghiêm công tử…”
“Cái
gì?!” Một tiếng thấp kêu vang vọng khắp phòng, Hải Đông Thanh ngồi một bên đứng
lên, sắc mặt xanh mét như ác quỷ, nhanh chóng xông ra ngoiaf, khiến nha hoàn sợ
tới mức ngà lui.
Nàng