
con thập phần đáng yêu.
“Lại kêu một tiếng.”
“Nương.”
“Ngoan quá, ngoan quá.” Hoa Khai vuốt vuốt khuôn mặt của nhi tử, tỏ ra cực kì hài lòng.
Gần đây Phồn Thịnh đã biết nói chuyện, mặc dù cũng chỉ nói được nương, cơm cơm, ngủ ngủ, gột rửa mấy câu, nhưng nàng nghe cũng mười phần thỏa mãn.
Lúc đó nghe bà nội muốn đuổi nàng đi, trong lòng thật sự hoảng, cầu tình vô dụng, bà nội chỉ cho nàng thời gian một tuần trà thu thập quần áo.
Nàng không nghĩ ngợi gì, lập tức bế Phồn Thịnh đi.
Nàng đã mất đi phu quân, tuyệt không thể lại mất đi Phồn Thịnh.
Mà nếu muốn ở cùng một chỗ với nhi tử, tuyệt đối không thể quay về Hà gia, Hoa Khai nghĩ vậy, liền tiến thẳng tới miếu vũ các nàng thường tiến hương.
Tiếp đãi nàng chính là nữ ni cô trước kia nàng nói chuyện.
Nữ ni cô đương nhiên nhận ra nàng.
Hoa Khai cần giúp đỡ, không dám giấu diếm, thành thực nói tất cả sự việc qua một lần, nữ ni cô liền an trí hai mẹ con ở sài phòng không người ở.
Vốn là chỗ ở của “huynh muội họ Uông”
Nói lại cũng thật kỳ lạ, nàng vốn lấy vòng ngọc là muốn mua thêm cho tiểu thư và Uông đại ca chút y bị, không ngờ những thứ này cư nhiên lại để cho nàng và con trai dùng đến.
Hoa Khai ở trong miếu vượt qua mùa đông, thẳng đến khi tuyết tan, sau khi bái tạ nữ ni cô, liền đem con lên Bắc,
Bụng mang thai, lại dẫn theo một đứa trẻ, dọc đường vất vả không tả nổi, may mà trước khi nàng rời tơ hồ trang, ngoại trừ nhi tử, cũng đêm theo không ít kim ngân châu sai, một đường tiến thẳng, cuối cùng đến Tân Tập thôn,
Thôn trưởng mở tiệm vãi vẫn khỏe mạnh như trước, sau khi biết nàng là tam nha đầu (con gái thứ 3) của lão Kim, không nói hai lời liền giúp đỡ.
Trước cho nàng chỗ ở, biết nàng thích thêu thùa, lại cho nàng gửi đồ thêu ở tiệm vải bán, cũng không thu chiết khấu, bởi vậy thu nhập cũng không tệ, lo cho cuộc sống của hai mẹ con cũng không thành vấn đề,
Còn một chiếc vòng ngọc, nàng tính lưu lại, chờ tương lai đứa nhỏ lớn lên, muốn đưa hắn đi học đọc sách.
Hi vọng Phồn Thịnh thành người tài, sau này... sau này nếu có dịp, cho hắn quay về Thượng Quan gia tìm phụ thân.
Bất luận thế nào, cũng phải cho hắn biết mình họ Thượng Quan, không phải họ Kim.
Ai
Thêu xong mũi cuối cùng, Hoa Khai cắt chỉ, xếp tất cả kim chỉ khung thêu vào một cái giỏ con, tiểu Phông Thịnh ở bên cạnh đã hưng phấn không thôi – mặc dù mới được một tuổi, nhưng đã biết, sau khi mẹ thu hết các đồ vật vào giỏ, sẽ chơi đùa cới hắn, rồi mới tắm rửa, ăn cơm chiều, tồi mới dỗ hắn đi ngủ.
Hoa Khai kéo tay tiểu Phồn Thịnh, “Hắc u.”
Phồn Thịnh đá chân, nói theo, “Hắc u.”
“Tiểu bảo bối là ai?”
“Ta.”
“Ta là ai?”
“Ta, Kim Phồn Thịnh.”
Bên ngoài tiểu viện, vọng vào âm thanh trầm ổn của một nam tử nhưng nghe có vẻ không hài lòng:” Kim Phồn Thịnh là ai?”
Hoa Khai ngẩn người, thanh âm này... thanh âm này...
Tiểu Phồn Thịnh lập tức chạy lại gần nam nhân kia, sốt sắng vươn tay, chân nhỏ không ngừng đạp đạp, “Bế bế.”
Nam nhân một phen ôm lấy nhi tử, thấy con nhớ mình, cũng có vài phần vui sướng, nhưng sau khi nhớ tới chính mình cư nhiên không biết con trai biết nói chuyện từ lúc nào, lại cảm thấy có chút tức giận.
Đầu sỏ ngây ngốc ngồi trên ghế nhìn hắn, có chút kinh hách, lại có chút ngốc trệ.
Đi tới bên người nàng, thấy bụng nàng đã nhô rõ, mặc dù trong bụng nóng nảy, nhưng vẫn động tác vẫn nhẹ nhàng, chậm rãi nâng nàng dậy.
Tiểu nương tử dùng tay sờ sờ lông mày, lại sờ đến cái mũi của hắn, trong mắt nhanh chóng đầy nước, “Chàng sao lại tới đây?”
“Ta còn chưa hỏi nàng rốt cuộc đã đi đâu.”
“Nãi nãi đuổi ta đi...”
Thanh âm ủy khuất hề hề, Thượng Quan Vũ Nguyệt liền mềm lòng.
Nghĩ tới nàng một tiểu nữ tử, dẫn đứa nhỏ một đường từ Giang Nam đến Hoàng Hà, cũng chịu không ít khổ cực, mấy tháng nay tìm nàng mặc dù vô cùng sốt ruột, nhưng cũng không nhẫn tâm mắng nàng.
Vươn tay, lau nước mắt cho nàng, “Đừng khóc.”
“Xin lỗi, ta không phải cố ý lừa chàng.”
“Chuyện ấy sau này hẵng nói.” Một tay ôm con, một tay dắt nàng, “Đi thôi.”
Hoa Khai khóc thút thít ngẹn ngào hỏi:” Đi đâu?”
“Quay về trong trang a, bằng không cứ sống ở đâu sao?”
“Nhưng nãi nãi...”
Bà nội khi ấy rất giận, nàng bị đánh mấy cái, xin lỗi rồi lại xin lỗi, bà nội vẫn kêu nàng cút về Hà gia.
Nhưng nàng không quay về Hà gia, lại dẫn tằng tôn của bà chạy trốn, chỉ sợ bà càng không tha thứ cho nàng.
Hoa Khai biết hắn hiếu thuận với bà đến mức nào, có thể nói chuyện gì cũng theo ý bà, nàng đương nhiên không nghĩ mình có thể khiến hắn ngoại lệ.
“Nàng không cần quan tâm đến nãi nãi, ta đã nói rõ với bà rồi.”
“Nói rõ ràng?”
Hoa Khai có chút hoài nghi, dáng vẻ của bà nội, có thể nói rõ ràng sao?
“Nàng không cần xen vào, chỉ cần nàng nhớ kĩ, nàng vẫn là thê tử của Thượng Quan Vũ Nguyệt ta, là thiếu phu nhân của Giang Nam tơ hồ trang, như vậy là được rồi.”
“Chàng làm sao thuyết phục được nãi nãi?”
“Có gì phải thuyết phục, ta nói ta đã đáp ứng người ta, một vợ một chồng, tuyệt đối không lấy người khác, tôn tức phụ này mặc dù không phải danh môn thiên kim hào môn chi nữ, nhưng cũng là một, xem ngài thích có tô