
n rượu
này cho ấm người đi!”
Gặp lại Thượng Quan Ngự Phong, Thủy Vũ Nương tim vẫn đập như sấm, mắt đẹp không tự giác phun ra hỏa diễm say đắm, sắc mặt cũng có vẻ thẹn
thùng , bối rối xoay vặn nắm tay.
“Cảm ơn Thủy cô nương.” Thượng Quan Ngự Phong đem biểu tình của nàng thu hết vào đáy mắt, âm thầm yêu thích .
Hắn tiếp nhận chén rượu, không chút do dự uống cạn rồi ngây dại nhìn thẳng nàng.
“Thủy cô nương, có thể cho ta hỏi một chuyện được không?”
Thủy Vũ Nương cảm nhận được ánh mắt hắn nóng bỏng, ngượng ngùng trốn tránh,“Công tử xin cứ nói.”
Chần chờ một lúc, hắn mới hỏi:
“Vì sao…… Vì sao nàng lại lưu lạc tới thanh lâu?”
“Này……” Hồi tưởng lại chuyện cũ, thật sự là đầy bụng xót xa, Thủy Vũ Nương đau lòng không biết bắt đầu từ đâu.
“Ta chạm đến đến chuyện buồn của cô nương sao? Thật sự xin lỗi –” Thượng Quan Ngự Phong áy náy!
“Không!”
Từ sau khi bị bán vào đây, vận mệnh Thủy Vũ Nương liền bất hạnh, lòng nàng đã sớm chết, tìm không thấy người tri kỷ để giãi bày, nay cùng
Thượng Quan Ngự Phong nhất kiến như cố(mới gặp đã thân), nàng rốt cuộc
kiềm chế không được ủy khuất trong lòng.
Lập tức không giấu diễm, nói hết những chuyện nàng như thế nào gặp
sơn tặc, ngã xuống vách núi thì lại gặp phải thổ phỉ, rồi bị thổ phỉ bán vào Thủy Yên các, lại như thế nào bị tú bà dùng đòn hiểm ép buộc, đủ
loại nguyên do sự việc, thản nhiên kể lại.
“Ta vốn là nha hoàn trong Tuấn vương phủ,vì đi theo Tuấn Vương gia ra ngoài biên cương,không ngờ nửa đường bị sơn tặc cướp bóc,trong tình
cảnh hỗn loạn,ta bị ác tặc đẩy xuống sườn núi.Khi tỉnh lại,phát hiện lại có ba,bốn thổ phỉ trợn to mắt nhìn chằm chằm ta, bọn họ trói chặt
ta,tính đem ta bán vào thanh lâu, ta liều chết không theo,nhưng với sức
lực của ta há có thể địch nổi ba,bốn tên nam nhân to lớn sao,bọn họ đem
ta tống vào kiệu,ta liều mình phản kháng nhưng vô ích, sau đó bọn họ
đánh ta bất tỉnh, đến lúc tỉnh lại,ta đã thấy mình ở Thủy Yên các”
Thủy Vũ Nương xúc động thay chính mình, không kìm nén nổi mà anh anh
khóc nức nở, nàng lấy tay chà lau nước mắt không ngừng tuôn trên mặt,
thanh thanh yết hầu mới nói tiếp:
“Ban đầu, Điền ma ma bắt ép ta tiếp khách, ta không thuận theo, nàng
liền sai người dùng chủy thủ đâm vào da thịt ta, còn cho bỏ muối lên
miệng vết thương, cảm giác đó…… thật sự rất đau đớn, ta đang tính chết
đi xho xong, Điền ma ma thấy không lay chuyển nổi ta, đành phải đáp ứng
cho ta bán nghệ không bán thân.Ở Thủy Yên các, ta có ăn có uống, còn có
xiêm y xinh đẹp mặc, Điền ma ma đối đãi cũng tốt lắm, không dám bạc đãi
ta, bề ngoài ta cái gì cũng không thiếu, thực chất là thiếu tự do, ta
chỗ nào cũng không thể đi, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong này, khi cần,
ta sẽ đi ra ngoài chơi tỳ bà, mua vui cho khách, cuộc sống của ta…… kỳ
thật rất thoải mái.”
Thượng Quan Ngự Phong im lặng lắng nghe nàng tâm sự, đau lòng cau đôi mày kiếm.
“Nàng cần gì gạt ta, ta biết nàng muốn tự do. Vậy…… nếu chuộc nàng, cần bao nhiêu ngân lượng?”
“Thượng Quan công tử……” Thủy Vũ Nương kinh ngạc nhìn hắn,“Điền ma ma chắc chắn sẽ dở công phu sư tử ngoạm , ngươi buông tha ý niệm ngốc
nghếch này trong đầu đi!”
“Nàng không cần lo lắng, ta sẽ thương lượng với Điền ma ma chuộc thân cho nàng.” Thượng Quan Ngự Phong một khi đã quyết, ai cũng không thay
đổi được hắn.
Hắn cũng không hiểu được vì sao chính mình một mực thầm nghĩ cứu Thủy Vũ Nương thoát khỏi hố lửa, nhưng cứ nghĩ nàng phải bồi các nam nhân
khác uống rượu, cười đùa với bọn họ, hắn liền thấy khó chịu.
“Thượng Quan công tử……” Có lẽ Thủy Vũ Nương sớm ngán ngẩm cuộc sống
như vậy,nhưng nếu nàng rời khỏi nơi này, sẽ phải đối mặt với bao nhiêu
con mắt khinh thường đây? Thủy Vũ Nương không dám nghĩ nhiều.
“Nếu nàng lo lắng về chỗ ở……” Thượng Quan Ngự Phong chần chờ một lát, cố lấy dũng khí biểu lộ tâm ý:“Nếu nàng không chê ta bề ngoài cùng thân thế bình thường…… Ta năm nay hai mươi lăm tuổi, vẫn chưa yên bề gia
thất…… Bởi vậy, ta muốn thú nàng làm thê tử, không biết ý nàng ra sao?”
“Không được! Ta chỉ là nữ tử thanh lâu, sao xứng đôi với ngươi đâu?
Huống hồ chúng ta mới quen không lâu, ngươi……” Thủy Vũ Nương khấp khởi
vui sướng , lần đầu tiên nhìn thấy hắn nàng đã có cảm giác tim đập chân
run, nàng không khỏi mừng thầm cảm ơn nguyệt lão.
“Có người thành thân còn chưa biết mặt đối phương,chúng ta được tính
là may mắn chăng.” Thượng Quan Ngự Phong nghe vậy bèn cười tiêu sái.
“Nhưng là thân phận của ta…… Tuy rằng ta vẫn là hoàn vách tường chi
khu, nhưng…… ngươi nếu thú ta, chắc chắn sẽ có nhiều thị phi, này…… Làm
sao có thể ngăn cản miệng lưỡi người ngoài?” Thủy Vũ Nương xấu hổ nhìn
hắn.
Hắn lắc đầu cười, nhu tình mật ý đáp:
“Nàng không cần để ý tới người ngoài nói gì, chiếu cố nàng cả đời là
do ta cam tâm tình nguyện , huống chi nàng bán nghệ không bán thân, ta
như thế nào ghét bỏ nàng đâu? Có ai khinh thường nàng? Nàng thiện lương
thông minh, nếu có thể sống mãi bên cạnh ta, vậy thì ngày nào ta cũng sẽ khoái hạt như thần tiên thôi .”
“Ta……” Thủy Vũ Nương thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ