
lặng,làm nổi lên từng trận gợn sóng.
Bất an khiến hắn căng thẳng, tựa như chung quanh hắn toàn sương mù bao phủ.
“Nương nhi, ta hỏi nàng, nàng vì sao hắt nước trà vào nương?” Thượng
Quan Ngự Phong vẻ mặt lãnh khốc ngồi ở trên ghế, bàn tay to dùng sức vỗ
cái bàn một chút.
Thượng Quan Ngự Phong cố ý lạnh lùng chất vẫn nàng trước mặt nương.
Thủy Vũ Nương hơi lắp bắp kinh hãi, nàng quay đầu đi chỗ khác, nhìn
Lí thị trên mặt tràn ngập đắc ý, lại nhìn sang Thượng Quan Ngự Phong
tuấn dung căng thẳng, tâm quýnh lên, nhanh chóng giải thích:
“Ta không phải cố ý , là nương , nương … –”
“Không phải cố ý ?!” Thượng Quan Ngự Phong nghe vậy càng thêm khó
hiểu, một câu “Không phải cố ý ” tựa hồ đã bỏ qua chuyện nàng đối nghịch mẫu thân.
“Ai da! Việc này sao còn tùy vào ngươi có cố ý hay không?” Lí thị
phiết khóe môi mỏng, thấy nhi tử liền lên mặt phát uy, không khỏi muôn
vàn đắc ý, lại còn ở một bên đổ thêm dầu vào lửa.
Thượng Quan Ngự Phong liếc gương mặt nương tử tràn ngập thất kinh, tâm hắn rối rắm, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng không thôi.
Nhưng dù có đau lòng nàng đến mấy cũng chỉ có thể cố ý giận nàng
trước mặt mẫu thân, kỳ thật hắn so với ai khác còn thương nàng hơn hết
thảy.
Hắn biết như vậy rất không công bằng với Thủy Vũ Nương, nhưng thân
thế nàng hèn mọn thủy chung không được mẫu thân chấp thuận, còn làm cho
mẫu thân bất mãn, cho nên sẽ phải chịu đựng mẫu thân khiêu khích nhiều
nhiều.
Thủy Vũ Nương vận mệnh đã đủ sóng gió bất hạnh,hắn thú nàng vào cửa
vốn là để hóa giải ưu lo sầu muộn cho nàng, nào ngờ sau khi gả cho hắn,
nàng lại phải nhận hết ủy khuất cùng lăng nhục, hắn sao có thể không đau lòng đây? Nhưng mà…… Ai!
Đại chưởng to lớn vỗ thật mạnh xuống bàn, Thượng Quan Ngự Phong ra vẻ thịnh nộ nói:“Nương nhi, cho dù nương xem thường thân thế của nàng,
không muốn thừa nhận nàng là nương tử của ta, nàng cũng không thể vô lễ
hắt vào nước trà vào nương như thế a! Nói thế nào thì nương cũng là mẫu
thân của ta! Nàng không tuân thủ nữ tắc, hảo hảo hiếu kính bà bà, thế
nhưng thừa dịp ta vắng nhà, làm ra chuyện hỗn láo với bề trên như vậy!”
“Ngự Phong!” Thủy Vũ Nương vừa sợ vừa giận, trong mắt lóe ra quang mang ủy khuất,“Chàng hãy nghe ta nói –”
“Không có gì cần nói ! Niệm nàng vi phạm lần đầu, ta tha thứ, nếu còn để ta biết có chuyện này xảy ra lần nữa, ta — ta tuyệt không tha cho
nàng!” Nói xong, Thượng Quan Ngự Phong lập tức hối hận, sâu hẳn trong
thâm tâm hắn đang đau nhói.
Vì né tránh ánh mắt Thủy Vũ Nương bi thương cầu xin, Thượng Quan Ngự
Phong đành phải vội vàng đứng dậy cấp tốc rời đi, ánh mắt ấy của nàng
làm cho hắn cực kỳ áy náy.
Thủy Vũ Nương thấy thế, vội vàng kéo ống tay áo của hắn, vẻ mặt u sầu nhìn hắn,“Ngự Phong, đã trễ thế này, chàng còn muốn đi đâu?”
“Đi đến nơi không có phiền não, đi tới nơi không làm ta đau lòng, chờ ta bình ổn lại cảm xúc, ta tự nhiên sẽ trở về.”
“Chàng cứ như vậy mặc kệ ta? Chàng không tin ta?” Thủy Vũ Nương đau khổ hỏi hắn.
“Nàng trước thì lừa ta, sau lại khi dễ mẫu thân ta, nàng muốn ta tin
tưởng nàng như thế nào đây?” Gương mặt Thượng Quan Ngự Phong bi thống
giãy dụa.
“Cái gì……” Thủy Vũ Nương vẻ mặt mờ mịt, nhưng nàng biết tướng công
nhất định có hiểu lầm với mình, bởi vậy nàng một lòng muốn tìm kiếm đáp
án.
“Nàng sớm không phải tấm thân xử nữ, lại lừa gạt ta ,nàng bán nghệ
không bán thân, muốn ta đồng tình, để ta bỏ ra một đống hoàng kim thú
nàng vào cửa, chẳng lẽ đây không phải lừa gạt sao?” Thượng Quan Ngự
Phong đem áp lực cả một đêm toàn bộ nói hết ra ngoài.
Thủy Vũ Nương cơ hồ đứt từng khúc ruột, hai hàng lệ nóng hổi chảy dọc xuống trên gương mặt nàng, tay ngọc nhanh chóng níu lấy cánh tay tướng công, nàng nghẹn ngào nói:
“Ngự Phong, chàng phải tin tưởng ta trong sạch, ta chưa từng lừa chàng..”
“Đến nay nàng vẫn còn muốn gạt ta?” Thượng Quan Ngự Phong đau đớn
kịch liệt cắn chặt răng, không muốn thấy tia sáng vô tội lóe lên trong
khóe mắt nàng.
Trong lòng thầm than chính mình vô dụng, hắn đối với nàng vẫn là ôn tồn tha thiết , yêu thương vô tận.
Chính là giờ này khắc này cảm xúc của hắn hỗn loạn đến cực điểm, rốt
cuộc không thể yêu cầu chính mình tâm vô khúc mắc mà đi hảo hảo yêu
thương nàng, hắn nói với bản thân không thể sủng nịch nàng, nếu không sẽ tạo thành sai lầm không thể bù đắp.
Hắn đẩy tay nàng ra,“Nương nhi — ta không cầu nàng toàn tâm với ta, nhưng xin nàng hãy hảo hảo hiếu kính mẫu thân của ta –”
Nói rồi hắn phất tay áo rời đi, thân ảnh cường tráng dần dần bị màn đêm cắn nuốt.
“Ngự Phong –” Nhìn bóng dáng anh tuấn biến mất, Thủy Vũ Nương thất
hồn lạc phách chôn chân tại chỗ, ánh mắt dại ra, vẻ mặt khô khan, bên
tai một lần lại một lần vang lên thanh âm lạnh như sương tuyết, tàn khốc của hắn.
Lí thị thấy Thượng Quan Ngự Phong không quay đầu lại bước đi, không khỏi tràn đầy tức giận, nàng đứng lên, cất giọng chanh chua:
“Hừ! Cứ như vậy trơ mắt nhìn Phong nhi đi, ngươi không đuổi theo à,
thật không biết thú ngươi về làm gì nữa! Thú cái đầu gỗ so với nữ nhân
như ngươi còn có ích hơn gấp vài lần!”
D