
hủy Vũ Nương cố nén ý cười, giả bộ ra vẻ mặt thống khổ
nói:“Chàng hoài nghi ta không chung thủy?”
“Nàng đêm đầu tiên ngay cả lạc hồng cũng không có, nàng bảo
ta
như thế nào tin tưởng nàng?” Thượng Quan Ngự Phong không
muốn nói
lại những gì mẫu thân nói với hắn.
“Chàng –” Thủy Vũ Nương tâm đau nhói.
“Chẳng lẽ không đúng!?”
“Ta không biết ta vì sao không có lạc hồng, nhưng ta đã
giao hết
toàn bộ ta cho chàng, chàng nếu không tin, ta có thể thề
với trời.
Ta — Thủy Vũ Nương nếu có chút nửa lời giả dối, trời tru đất
diệt, chết không có chỗ chôn –”
“Hỗn trướng! Ai cho nàng thề độc !?” Thượng Quan Ngự Phong
nóng vội quát, dùng miệng mình ngăn cản nàng.
Lời thề này đủ để chứng minh hết thảy, hắn cần gì phải
truy cứu nàng có trinh tiết hay không?
Từ khi thú nàng vào cửa đến nay, Thượng Quan Ngự Phong tâm
tình buộc chặt đột nhiên buông lỏng.
Hắn hôn tỉ mỉ, triền miên, yêu thương hôn nàng.
Nuốt xuống tức giận. Hắn lưu luyến không rời đôi môi của
nàng , bất quá vẫn là phải xa ra một chút để hỏi:
“Còn vấn đề nữa? Nàng chưa trả lời ta.”
“Đó là ước định của ta và nương , chàng bảo ta có thể nào
bội
tín bội ước?” Thủy Vũ Nương vẫn không chịu nói ra vấn đề
mấu chốt
của nàng và bà bà.
“Chẳng lẽ việc nàng rời đi, tất cả đều là chủ ý của
nương? Mà
không phải nàng hồng hạnh vượt tường?” Thượng Quan Ngự Phong
trái tim
lạnh băng, lại không biết nên giận hay nên oán, dù sao cũng
là nương
của hắn, hắn có thể nào trách tội người?
“Hồng hạnh vượt tường? Tội danh này rất nghiêm trọng
nha…… Ngự
Phong, ta oan uổng , chàng nhất định phải tin ta, ta không
có phản bội
chàng a! Chàng nếu không tin, ta có thể thề độc một lần
nữa–” Thủy Vũ Nương vội vàng phủ nhận, đầu lắc như trống bỏi.
“Không, ta tin nàng! Nàng không cần thề độc.” Thượng Quan
Ngự
Phong suýt chút nữa trái tim nhảy ra ngoài, hắn ngăn
nàng sắp
phát lời thề,“Ta muốn nàng hiện tại lập tức theo ta trở
về, nàng
cũng biết ta nhớ nàng phát điên rồi!”
“Hết thời gian ba năm , ta sẽ trở về đoàn viên cùng
chàng.”
“Vì sao?” Hắn không hiểu nàng làm như vậy có dụng ý gì.
“Bởi vì đây là bí mật trong ước định của ta và
nương.”
“Có phải hay không ba năm sau, nương nhìn biểu hiện của
nàng, mới quyết định tiếp nhận nàng hay không?”
“Ngự Phong – cái này ” Nàng muốn nói lại thôi.
“Nếu đúng như thế, ta sẽ lưu lạc với nàng đến kỳ mãn ba
năm.”
“Có thể ư?” Nàng giật mình nói.
“Như thế nào không được? Ta nói được là được.” Hắn bá đạo
quát.
“Ngự Phong, chàng thực cố chấp.”
“Tất cả là bởi vì quan hệ của hai người. Ta không
tin hai
người không thể hòa thuận đón nhận nhau, nếu ba năm
có thể
khiến nương vui lòng đồng thời chiếm được lòng tin
của nương ,
trả giá như vậy cũng đáng .” Hắn khó kìm lòng nổi một lần
nữa cúi
đầu áp môi lên môi nàng , cuồng liệt xâm nhập.
“Ngự Phong, không được, ta đang có hài tử…… A…… đừng……”
Nhưng
mà,khi hắn nhẹ nhàng chạm vào,ham muốn của Thủy Vũ Nương
liền hết
sức căng thẳng.
“Ai nói nữ nhân có thai không thể hoạt động phu thê?
Chuyện
này thật vô lý, ta nhịn lâu như vậy, không lẽ nàng muốn
ta nội
thương a?” Cái miệng của hắn tiếp cận rồi chiếm hữu tuyết
cảnh phấn nộn, một bên dỡ xuống quần áo của nàng.
“Quỷ quyệt. chàng có thể đi tìm nữ nhân khác, ta cho phép
chàng thú thê .” Thủy Vũ Nương cũng vội vàng cởi áo tháo thắt lưng cho hắn.
“Cảm tạ khoan hồng độ lượng của nàng, đáng tiếc đời này,
trừ
nàng ra, ai cũng không khơi dậy nổi hứng thú của ta.”
Hắn ôm
nàng lên giường.
“Ngự…… Ngự Phong…… Ta chịu không nổi …… A — ân……” Thủy Vũ
Nương cuồng loạn ngâm nga, lắc đầu kêu nhẹ.
~ ~ ~
Thượng Quan Ngự Phong tự lập môn hộ(tự thành lập công ty-
theo
nghĩa hiện đại) ở kinh thành, có Tuấn Tiêu Dương âm thầm
hỗ trợ,
tiêu cục Thượng Quan khai trương long trọng không bao lâu
sau , tất cả mọi người ai cũng biết tới danh xưng Thượng Quan Ngự
Phong.
Tiểu Nhạn Tử đã xuất giá, có nhất tử nhất nữ (một trai một
gái) cũng coi như hạnh phúc khoái hoạt.
Ba năm sau, Thượng Quan Ngự Phong và Thủy Vũ Nương mang
theo tiểu
thiên kim bảo bối mới hơn hai tuổi, cùng rất nhiều vàng bạc
châu báu
trở về gặp Lí thị.
Lí thị giật mình nhìn bọn họ, cuối cùng cũng tự thuyết phục
thầm
thở dài, nhìn Thủy Vũ Nương, nàng không nói gì mà chống đỡ,
mà đối với
hai người bọn chúng hỏi han ân cần, nàng ngoảnh mặt làm
ngơ, chính là trong lòng sâu sắc tích liêu , bước về sương phòng.
Thủy Vũ Nương nghĩ Lí thị vẫn mang hận ý với nàng trong
lòng, không khỏi khổ sở rơi lệ.
Thượng Quan Ngự Phong an ủi nương tử, sau đó tiến vào
phòng Lý thị.
“Nương, người còn giận con sao?”
“Hài tử ngốc, cho dù có giận, cũng đã sớm tiêu tan rồi.”
Lí thị
lắc đầu, cười nhạo hành vi hoang đường của bản thân trong
quá khứ.
“Thời gian ba năm trôi qua, ta đã ngộ ra rất nhiều