Pair of Vintage Old School Fru
Hoa Ngọc Lan

Hoa Ngọc Lan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323190

Bình chọn: 8.5.00/10/319 lượt.

ất ngờ, con đường chiều đi sẽ dài hơn vì lần này tôi không có em bên cạnh, nhưng không sao, nghĩ đến lúc đi về 2 đứa sẽ được ở bên cạnh nhau thì tôi thấy an ủi phần nào, và cảm thấy mình có quyết tâm hơn. Tôi lại tự hỏi, mình làm chuyện này có quá bốc đồng không nhỉ ? Đằng nào thì chiều mai 2 đứa chả gặp nhau, tự nhiên rảnh rỗi quá sinh nông nổi lại đi xuống tận Hải Phòng làm gì không biết……Mà mình làm cho em một chút như vậy cũng đâu có gì, đằng nào trong những ngày này cũng rảnh thật, cũng chỉ toàn ngồi ở nhà chứ có việc gì khác đâu. Bây giờ thì muốn gặp em còn có điều kiện chứ hơn chục hôm nữa mà muốn nhìn thấy em thôi thì cũng khó khắn lắm. Lúc này chắc cũng muộn rồi, ngoài đường lác đác vài tiếng xe máy chạy ào qua là căn phòng lại trở nên tĩnh mịch hơn bao giờ hết, tiếng kim giây đồng hồ vẫn kêu cạch cạch đều đặn. Tôi nhắm mắt lại cố đưa mình vào giấc ngủ, không còn cái cảm giác hồi hộp như lần đầu đi Hải Phòng nhưng sao vẫn thấy có chút gì đố bồn chồn, đầu óc hưng phấn, thật khó có thể say giấc ngay được. Tặc lưỡi một cái tôi với tay lấy điện thoại gọi cho em, những hồi chuông điện thoại vang lên, đến lần thứ 8 thì em bắt máy.

- A mất ngủ ạ ?

Giọng em vang lên trong điện thoại, tôi lặng yên 1’ để cảm nhận cái câu nói ấy, chưa bao giờ tôi lắng nghe và cảm nhận một câu nói của em như thế này. Có phải là bởi vì tôi nghĩ đến cái khoảnh khắc xa em đang cận kề, muốn lắng nghe và ghi nhớ thật kĩ cái giọng nói đó hay là bất giác tôi cảm động vô cùng vì cái giọng nói trẻ con vẫn đang ngái ngủ nhưng không thiếu sự quan tâm chứa chan trong đó.

- Anh sao thế, sao không trả lời em ?......giọng em có vẻ hốt hoảng.

- Anh không sao, anh xin lỗi làm em lo lắng và gọi cho em vào giờ này, chỉ là tự nhiên anh nhớ em quá.

- Hi, anh nhớ em thế cơ ạ, tự nhiên thấy anh em lặng nên em lo quá, cứ tưởng anh có chuyện gì cơ.

- Anh không sao thật mà, lúc nãy anh rất thích nghe giọng nói của em, anh cảm thấy anh được em quan tâm rất nhiều…….tôi nói lên tâm sự của mình.

- Em chỉ sợ, em không quan tâm đủ cho anh thôi, anh biết không ?

- Anh biết……mà cún này.

- Dạ.

- Mai em có thích đi cùng anh không ?

- Em lúc nào cũng muốn đi cùng anh , hihi. Mà sao anh lại hỏi em như vậy ạ ?

- Mai anh xuống Hải Phòng rồi đi về cùng em nhé.

- Sao tự nhiên anh lại xuống đấy đón em ạ…..có vẻ em vẫn chưa hiểu câu nói của tôi.

- Thì mai anh rảnh cả ngày mà, sáng mai anh đi Hải Phòng rồi em đi về cùng anh.

- Eo, em không cho anh đi thế đâu, anh đi thế nhỡ bị làm sao thì em biết làm thế nào, chiều mai em về rồi mà.

- Thì anh thích xuống đấy, thích đi về cùng em, lí do đấy có được không, không cho anh đi anh cũng cứ đi, anh thích xuống Hải Phòng không được à , hehe.

- Hic, cứ bắt nạt em thế nhỉ, anh làm như thế này em khó xử quá.

- Chẹp, có gì đâu mà khó xử, em chỉ cần lo cho anh cái này thôi.

- Cái gì ạ ? …..em hỏi lại.

- Lúc đi trên xe đừng nôn ra người anh giống hôm nọ @@.

- Xì, em có muốn đâu mà. Thế mai anh định đi mấy giờ ạ ?

- Chắc 9h thì anh đi, mà anh không vào nhà em đâu nhé, không mọi người lại nói đấy, lúc nào anh đến nơi thì anh gọi.

- Vâng, anh nhớ lúc đi nhớ nhắn tin báo tình hình cho em nhé, không em không yên tâm đâu. Anh ngủ sớm đi không mai lại mệt đấy.

- Uh, anh ngủ đây cún, em cũng ngủ đi nhé.

Tôi bị thức giấc khi cảm thấy ai đó đá vào chân mình, xe vẫn đang chạy băng băng trên đường, quay sang bên cạnh tôi thấy một chị tầm 25 tuổi trên tay cầm một chiếc túi xách ngồi vào ghế trống bên cạnh.

- Xin lỗi em nhé.

Chị nói khi thấy tôi quay mặt sang, có lẽ lúc vào chỗ ngồi bên cạnh chị vô tình đá vấp vào chân tôi.

- Vâng, không sao ạ…..tôi đáp lại, không quên một nụ cười mỉm.

Quay mặt sang phía cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật 2 bên đường, vẫn con đường đấy, mới hơn 1 tháng thôi mà sao tôi cảm thấy vô cùng xa lạ, cái cảm giác cô đơn lẻ loi chợt kéo đến, có phải vì lần này không có em bên cạnh. Một chút buồn xen lẫn một chút vui, vui vì lát nữa tôi lại được gặp em, được nhìn ngắm khuôn mặt ấy, được nghe giọng nói ấy, cầm đôi bàn tay bé nhỏ ấy, dù mọi thứ tôi đã quá quen thuộc, nhưng sao lại thấy mình nhớ nó da diết lạ kì. Mùa hè đã đến, bên ngoài ô cửa kính những con đường, hàng cây được trải một lớp ánh nắng vàng trông thật ấm áp, còn tôi thấy giá băng trong lòng, khi sắp phải tập sống với những ngày hai đứa xa nhau. Để tạm quên đi chuyện này cứ mãi day dứt trong tâm trí, tôi lấy tai nghe lắp vào điện thoại, thả tâm hồn mình theo những bài hát mà mình yêu thích, cái cách đánh lừa cảm giác đó cũng làm lòng cảm thấy vơi đi chút buồn, cứ thế, cứ thế tôi nhắm mắt nhẩm theo những giai điệu nhạc cho tới khi xe dừng bánh.

Hải Phòng vào mùa này thật đẹp, cả thành phố rực rỡ bởi màu đỏ hoa phượng, tiếng ve râm ran kêu vang trong tán lá, nhưng tôi không có nhiều thời gian để đứng đó ngắm nhìn và cảm nhận như một nghệ sĩ. Nhiệm vụ chính khi đi tới mảnh đất này là để đón em – Ngọc Lan của tôi. Đứng cách ngôi nhà mà lần trước tôi đã từng đặt chân vào tầm 100m tôi thả những bước nhỏ trên vỉa hè để đợi em, không một chút sốt ruột