Hoa Ngọc Lan

Hoa Ngọc Lan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323092

Bình chọn: 9.5.00/10/309 lượt.

áu làm bài cũng bình thường cô ạ, chắc là không ăn thua……tôi cố gắng gượng cười rồi lái sang chuyện khác.

- Cô ơi thế Lan ở đâu ạ ?

- Cháu nghỉ thêm một lát đi, rồi lát cô đưa cháu lên.

- Khi nào cháu rảnh nhớ xuống thăm Lan nhé, cô chú có mỗi nó thôi, bây giờ nó đi rồi, cô thấy buồn lắm.

- Có khi nốt lần này, cháu sẽ không đi Hải Phòng nữa cô ạ…….tôi bắt đầu trình bày suy nghĩ của mình.

Cô nhìn tôi, thẫn thờ.Tôi tiếp lời:

- Cháu muốn quên hẳn chuyện này đi, nhưng cháu sẽ không quên Lan.

***

Cô dẫn tôi lên đi trên chiếc cầu thang khá dốc, lên đến gác ba. Ảnh của em nhỏ, được đặt phía bên dưới, hai người kia chắc là ông bà em… Cô đứng sau nhìn, tôi chỉ lẳng lặng rút vài nén hương ra, châm nến thắp… Tôi nghe thấy tiếng sụt sịt từ đằng sau, nhưng tôi không dám quay lại, tôi cứ nhìn trân trân vào ảnh em, miệng lẩm bẩm gì đó mà chính tôi cũng không hiểu mình nói gì…Bên dưới tôi có thể thấy 1 cái lọ nhỏ, màu xám đục, em tôi giờ chỉ còn thế thôi sao? Em ơi! Anh đang đứng trước mặt em này? Liệu em có ở đâu đây quanh đây không?

Tôi không dám ở đó lâu, tôi và cô xuống phòng Lan. Căn phòng đã đc dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp. Cô nói vọng vào:

- Cô xuống trước nhé.Cháu xem có đồ gì của Lan giữ được thì giữ giùm cô Hôm nay ở lại ăn với cô T nhé…

- Thôi cô ơi! Hôm nay là cháu tự ý đi mà, nên phải về sớm cô ạ… Cô cứ xuống trước cô nhé, cháu ở trên này 1 tí nhé cô

Cô cười hiền hậu, không nói gì rồi xuống nhà…

1 mình tôi ở đây. Phòng này nhỏ hơn phòng ở nhà cũ của em. Nơi đây đã từng là thế giới của riêng em, mỗi lần em về Hải Phòng, mỗi lần về quê mà nhắn tin cho tôi chắc em ngồi trên chiếc giường dễ thương trải ga hồng kia… Phía cửa sổ cũng có mấy chiếc chuông gió…Tôi để ý đến mấy cái cốc đựng bút chì màu, ở góc tường, tôi thấy đôi giày mà cách đây gần 1 năm tôi đã dẫn em đi mua…

Tôi xuống nhà, cô hỏi tôi:

-Thế cháu có lấy được thứ gì làm kỉ niệm không?

-Thôi cô ạ, những gì thuộc về Lan thì sẽ mãi ở bên Lan

Hơn 1 tiếng sau đó, tôi đã có mặt ở bến xe Tam Bạc, từ cửa sổ của chiếc xe Hải Âu, tôi nhìn ra phía ngoài, cuộc sống vẫn hối hả, bất giác tôi mỉm cười:

-Lan ạ, anh vẫn phải sống tốt đúng không em…

“Anh và em bây giờ không được ở bên cạnh nhau, nhưng chắc chắn là anh sẽ không bao giờ quên em đâu Lan ạ. Trong thâm tâm của anh thì hình ảnh về người con gái đáng yêu vẫn luôn hiện rõ trong từng khoảnh khắc mỗi khi anh nghĩ về em. Anh nhớ cái đôi mắt tròn đen láy và tinh nghịch đó, nhớ cái má trắng hồng mà mỗi khi ở bên cạnh em anh hay thơm trộm và véo nhẹ để trêu em. Lan của anh sẽ mãi là cô bé 16 tuổi, với mái tóc xõa ngang lưng, và nụ cười mỉm rạng rỡ. Em đến và đi như một cơn gió, mang đến cho cuộc đời anh làn không khí mới dễ chịu, thoải mái, thế nhưng cái cách em bỏ anh đi lại đột ngột quá như cái ngày ta quen nhau. ”

“Cuộc sống của anh vẫn sẽ tiếp tục mà không có em ở bên, không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian để anh tập làm quen đây. Mọi điều anh hứa với em vậy là không thực hiện được rồi, anh ngóng chờ một ngày sinh nhật, có thể nói là mới mẻ và có những điều vui sướng riêng mà trước đấy anh chưa từng có. Nỗi buồn chi phối anh suốt những ngày vừa qua, ngay cả bây giờ có lẽ vẫn vậy, mỗi khi anh nhớ tới em là chợt thấy tủi thân, chỉ muốn khóc cho thoải mái, nhưng anh biết anh làm vậy nếu em nhìn thấy thì em cũng sẽ rất buồn. Em không bao giờ muốn nhìn thấy anh là một con người yếu đuối đúng không ? Anh còn hứa sẽ che chở và bảo vệ em cơ mà.”

Chiếc xe vẫn cứ lăn bánh, cảnh vật không quá quen thuộc với tôi, nhưng lại mang cho tôi có cảm giác như mình đang rời xa một nơi nào đó vô cùng thân thuộc. Chặng đường đối với tôi lúc này dường như dài hơn rất nhiều, tôi chỉ mong sao nó kết thúc thật nhanh…

“Trên chuyến xe Hải Âu lần này, anh cô đơn lẻ loi cả đường đi lẫn lượt về, chiếc ghế bên cạnh để trống, nhưng anh cũng không muốn đặt chiếc balo của mình vào, nhường chỗ cho em đấy, anh biết em thích ngồi gần cửa sổ mà. Một cuộc tình dường như đã khép lại với biết bao kỉ niệm ngọt ngào về em, về những giây phút nồng nàn sâu thẳm trong tim. Một chặng đường không quá dài với tình yêu thương đi liền với nỗi buồn khuất lấp, để đên giờ, tôi vẫn như đang lạc vào giấc mộng, vẫn mơ hồ tưởng tượng về cái tình cảm ngọt ngào kia.”

Chẳng mấy chốc màu đỏ 2 bên đường đã thay bằng 1 màu xanh đồng ruộng, sau đó là 1 màu xám bàng bạc của nhà cửa 2 bên.

Ngay khi vừa đặt những bước chân đầu tiên để đi bộ về tới nhà tôi liền bấm máy gọi cho cô N.

- Alo cô ạ, cháu về tới nhà rồi…..tôi muốn thông báo để cô yên tâm về chuyến đi

- Uh, thế trên đường đi ổn cả chứ T ?

- Vâng. À cô ơi, nếu cô đổi số điện thoại thì cô báo cháu nhé.

- Uh, có việc gì hả cháu ?

- Không ạ, cháu muốn giữ liên lạc để thỉnh thoảng hỏi thăm cô.

- Cảm ơn cháu nhé, thôi cháu nghỉ đi, đi cả ngày mệt rồi, bao giờ có kết quả thi thì báo sớm cho cô nhé.

- Vâng, cháu chào cô.

*****

Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm, đi ra đằng sau vườn.Đã lâu lắm rồi mới đc hít thở cái không khí lúc tinh mơ của mùa hè. Trời đã khá sáng, rất mát… Tôi chạy đến góc vườn, nơi n


XtGem Forum catalog