Disneyland 1972 Love the old s
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329880

Bình chọn: 7.00/10/988 lượt.

àng ta, hít sâu một hơi, lầm rầm như thể nói mơ: “Hy Hòa… Hy Hòa… Hy Hòa của trẫm…”.

Làn môi của Hy Hòa khẽ mấp máy dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Nàng có biết lần đầu tiên trẫm thấy nàng là khi nào không?”.

Hy Hòa nhếch miệng: “Lẽ nào không phải cái ngày các cung nữ mới tiến cung đến bái kiến Tiết hoàng hậu sao?”.

Chiêu Doãn lắc đầu: “Không phải. Trước đó trẫm đã thấy nàng rồi, biết nàng rồi”.

Ánh mắt Hy Hòa lóe lên một tia dị sắc, vẻ mặt đột ngột cảnh giác mấy phần.

“Đó là tháng ba tiết xuân còn lạnh, nàng ăn mặc rất phong phanh, mũi

và bàn tay đều đỏ lên vì giá lạnh ngồi giặt quần áo bên hồ, sau đó nàng

lại lấy từ phía sau ra một bình rượu, uống vài ngụm rồi tiếp tục giặt…”. Chiêu Doãn nói đến đây thì thả tay ra, tách mình ra khỏi nàng ta, thấy

vẻ mặt Hy Hòa hoang mang, y lại cười cười, đưa tay vuốt mái tóc nàng

bằng một thái độ dịu dàng vô song, nói: “Khi đó, nàng quá chú tâm giặt

quần áo, hoàn toàn không biết ta vẫn luôn ngồi trong xe ngựa ngắm nàng ở bên đường, bắt đầu từ khi đó, ta đã tự nhủ nhất định phải có được

nàng”.

Gương mặt Hy Hòa bắt đầu biểu lộ vẻ chán ghét.

Còn Chiêu Doãn lại không hề giận dữ trước vẻ mặt của nàng, ngược lại còn cười: “Nàng có biết tại sao không?”.

Hy Hòa không đáp.

Ánh mắt Chiêu Doãn xuyên qua vai nàng nhìn về phía xa, lạnh nhạt nói: “Từ khi trẫm biết ghi nhớ đến nay, cảnh tượng nhìn thấy nhiều nhất

chính là hình ảnh mẹ đang giặt quần áo. Bà xuất thân hèn kém, phụ vương

nhất thời hứng khởi lâm hạnh bà, cuối cùng quên bà. Những cung nữ như bà đối với bà vừa đố kỵ lại vừa mỉa mai, lũ lượt giậu đổ bìm leo, thường

xuyên sai bà đi làm những công việc khổ cực nhất mệt mỏi nhất.Bản tính

bà yếu đuối, hết thảy đều phục tùng, mọi người ném quần áo cho bà, bà

đều ngoan ngoãn đi giặt. Trời lạnh giá rét, đôi bàn tay bà sưng vù như

chiếc bánh bao, nứt toác vô số vết một giọt nước thấm vào mà đau thấu

tận tim gan, để giảm bớt đau đớn bà phải đến trù phòng ăn trộm rượu…”.

Hy Hòa nhìn y chằm chằm, lần này nàng ta hoàn toàn sững sờ.

Từ khi nàng ta vào cung đến nay, hưởng hết ân sủng, có thể nói là

người ở bên Chiêu Doãn nhiều nhất trong hậu cung, nhưng đây là lần đầu

tiên nghe thấy Chiêu Doãn kể lại những chuyện thời thơ ấu của mình.

Bóng trăng che phủ, khuôn mặt Chiêu Doãn vì thế mà không rõ, chỉ có

đôi mắt vừa sâu thẳm lại vừa sáng rỡ, từ khi giấu đi nụ cười gian tà

thường ngày lại để lộ một vẻ bi thương khôn tả.

“Bà uống rượu vào thì trở nên vui vẻ, vừa ca hát vừa giặt quần áo, bà không xinh đẹp nhưng hát rất hay. Mỗi khi ta nghe thấy tiếng hát của

bà, ta cũng sẽ quên đi bao nhiêu bất hạnh mà mẹ con ta đã trải qua. Thế

nhưng, vì mất quá nhiều rượu nên đám đầu bếp phát hiện ra, bọn họ chửi

mắng bà bằng những lời khó nghe nhất thế gian, dùng đồ đạc ném bà, bà

kéo ta chạy trốn thục mạng, ta không biết những đứa trẻ đồng trang lứa

bên ngòai cung sống ra sao, nhưng có lẽ, ta của khi đó cũng chẳng khác

thằng nhỏ ăn mày đầu đường xó chợ là bao nhiêu”.

Hy Hòa thấp giọng nói: “Chẳng trách Hoàng Thượng thích Cơ Hốt đến thế…”.

Chiêu Doãn đảo mắt, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Cơ Hốt hát rất hay, không phải vậy sao?”.

Chiêu Doãn nhếch môi khẽ cười, lắc đầu nói: “Không… không, không liên quan đến chuyện đó… Cơ, Cơ Hốt nàng ta… không giống. Nàng ta khác các

nàng…”.

Hy Hòa hừ lạnh một tiếng, lộ vẻ không đồng ý.

Chiêu Doãn nắm chặt tay nàng, tiếp tục nói: “Mùa đông năm ta lên chín tuổi đó, có một sáng, mẹ đi giặt quần áo, còn ta ở trong phòng đợi bà,

đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi trời tối . Mịt cũng không thấy bà về. Thế

là ta ra ngoài tìm, mới phát hiện ra bà bị ngất bên hồ, một nửa thân

mình chìm trong nước lạnh giá. Ta nắm tay bà, ra sức lắc, ra sức gọi,

nhưng lắc gọi thế nào bà cũng không tỉnh lại. Ta cảm thấy sợ hãi vô

cùng, sợ bà cứ như thế mà chết, bỏ ta mà đi. Thỉnh thoảng có cung nữ

thái giám đi qua, ta cầu xin họ giúp đỡ, nhưng không ai giúp ta, không

một ai. Cuối cùng không còn cách nào khác, ta phải về nhà kiếm một tấm

ván gỗ và dây thừng, đẩy mẹ ta lên tấm ván gỗ, rồi lấy dây thừng buộc bà lại cho chắc, kéo từng chút từng chút một về nhà. Khoảng cách từ bờ hồ

đến căn nhà nhỏ tổng cộng năm trăm bước chân, ta kéo mất ba tiếng đồng

hồ. Không có trăng sáng, chỉ có ánh đèn lù mù hắt từ phía xa xa lại ta

vừa kéo vừa run rẩy, đến khóc cũng không thể khóc lên nổi”.

“Bà ấy chết rồi ư?”.

Chiêu Đoãn chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt Hy Hòa, im lặng một lúc lâu, mới trả lời nàng: “Nếu như nàng nói ngay lúc đó, thì bà ấy chưa chết”.

Hy Hòa mím môi: “Vậy… sau đó sao?”.

“Bà ấy nằm liệt giường suốt mười ngày trời mới ra đi”.

Hy Hòa “à” một tiếng rồi không nói gì nữa.

“Mười ngày đó không một ai đến thăm bà ấy đương nhiên, cũng không có

ai đến thăm ta. Vầng thái dương nhô cao từng chút từng chút một, rồi lại lặn xuống từng chút từng chút một, chiếc bóng cũng từng chút từng chút

một di chuyển men theo khe cửa, rất chậm rất chậm. Ta nhìn những chiếc

bóng đó trong cơn mờ mịt nghĩ rằng tại sao ta lại gặp phải sơ mệnh như

thế ta