
yên náo nổi lên, giống như làn sóng càng lan càng rộng, tụ thành một mảng.
Xuyên qua hàng rào, Khương Trầm Ngư nhìn thấy sông hộ thành, dân
chúng đang đứng thành hàng chờ đợi trên khoảng đất trống bên bờ sông,
nhìn thấy nàng, hưng phấn cao giọng hò hét.
Nàng giơ một cánh tay, khẽ gạt xuống, tiếng hò hét lập tức nín bặt.
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn nàng, vô số cặp mắt xuyên qua hoa tuyết bay phất phơ dán chặt lên người nàng.
Cái gọi là “vạn mắt đổ dồn”, cũng chẳng qua là như thế thôi.
La Hoành đưa một quyển trục màu vàng cao quá đầu, trình lên trước
nàng, Khương Trầm Ngư lại lắc đầu, đẩy quyển trục ra, bước lên phía
trước một bước, giơ Trường Minh đăng lên, để bách tính phía dưới có thể
nhìn rõ hơn.
Sau đó, nhìn thẳng phía trước, mở miệng ngâm:
Đại minh chi thần,
Dạ minh chi thần,
Ngũ tinh liệt tú chu thiên tinh thần chi thần,
Vân vũ phong lôi chi thần,
Chu thiên liệt
Ngũ nhạc ngũ sơn chi thần,
Ngũ trấn ngũ sơn chi thần,
Cơ vận tưởng thánh thần Liệt Thiên Thọ Nạp Đức ngũ sơn chi thần,
Tứ hải chi thần,
Tứ tân chi thản,
Tế địa liệt chức chi linh,
Thiên hạ chư thần,
Thiên hạ chư chi,
Phiền vi ngô vận nhĩ thần hóa, cung suất thần dân, tí hựu lai niên,
phong điều vũ thuận, quốc thái dân an, chính thông nhân hòa, bách phế
câu hưng. Phong niên tường triệu, thử đăng trường minh.
Đặc thử thượng tôn, vọng thần nghi tất tri, cẩn cáo(1).
Dâng phụng ở đây, mong chư thần thấu tỏ, cẩn cáo.
Nói xong, châm đèn, chỉ nghe thấy mấy tiếng xèo xèo, Trường Minh đăng từ từ bay lên, dân chúng phía dưới thấy vậy hoan hô vang dội.
Đồng thời khi ấy, pháo hoa bùng lên bốn phía, mà ở hướng chính Bắc,
một ngọn lửa màu xanh cực lớn bay vọt lên bầu trời, nở bùng giữa không
trung, biến thành một con cá khổng lồ.
“Oa…”. Đến đám thị vệ trên thành lâu đều ngẩng đầu lên há hốc mồm kinh ngạc.
Con cá màu xanh lam lượn vài cái, nổ bùng lên lần nữa, biến thành mấy chục đóa hoa lê to nhỏ khác nhau, chầm chậm rớt xuống.
Khương Trầm Ngư thầm biết đây chính là pháo hoa Nghi vương tặng riêng nàng mà Hoài Cẩn nhắc đến, vừa kinh ngạc vì sự khéo léo kỳ công, trong
lòng lại thoáng dấy lên một nỗi buồn.
Tình cảnh ngày đó vẫn còn hiện lên mồn một trước mắt, đến nếp áo, vẻ tịch liêu nơi đôi mày của đối phương cũng đều rõ ràng…
Hách Dịch nói: “Ta sẽ đợi nàng ba năm. Trong ba năm, cho dù nàng thay đổi chủ ý bất cứ khi nào, đều có thể đến tìm ta”.
Nàng đáp: “Nếu ta không thay đổi chủ ý thì sao?”.
Hách Dịch cười cười, một nam tử trong sáng tiêu sái như thế, khi cười ánh mắt lại ưu sầu vô cùng: “Vậy thì, ta sẽ phải kết hôn”.
Chàng không nói tiếp nữa, nhưng nàng làm sao mà không biết được?
Ba năm sau, Hách Dịch đã ba mươi tuổi. Một vị quân vương ba mươi tuổi mà còn chưa kết hôn, còn không có con cái nối dõi, thì không biết phải
ăn nói với con dân thế nào.
Cả nước gây áp lực nặng nề, dù cho Hách Dịch luôn tùy ý phóng túng, cũng không thể gánh đỡ nổi.
Hách Dịch không gánh đỡ nổi.
Khương Trầm Ngư nàng càng không gánh đỡ nổi.
Cho nên, cái gọi là ước hẹn ba năm, cũng chẳng qua là một ý niệm si
mê cuối cùng như hoa trong gương như trăng dưới nước mà thôi.
Hách Dịch. Hách Dịch. Hách Dịch à…
Hóa ra trên thế gian này, thực sự có một loại ân tình trả không nổi, trả không được và không dám trả.
Trường Minh đăng lượn vòng bay lên, bầu trời rộng lớn, giống như chỉ
còn lại một ngọn đèn như thế, cháy giữa đất trời, cháy trong càn khôn,
cháy trong tim mỗi người.
Tăng lữ hoàng gia khác trên mình áo cà sa vung tay, chuông đồng kêu vang.
Boong…
Boong…
Boong…
Chuông đồng vang mười hai tiếng, tiếng nhạc nổi lên tứ phía, pháo hoa sáng lòa, dân chúng vốn chỉ đứng xem, bỗng ồn ào hẳn lên, trong tay mỗi người đều cầm một cây đèn, thắp sáng xong, giơ lên cao, nhìn từ trên
thành lâu, xếp thành tám chữ “Phương thần vĩnh hảo, thọ ngang trời đất”.
Khương Trầm Ngư cả kinh.
Không sai, ngày mùng một tháng Giêng ngoài là ngày bắt đầu năm mới ra, còn là sinh nhật của nàng.
Nháy mắt, nàng đã mười tám rồi.
Lại nhớ về cái năm nàng vào tuổi cập kê đó, như thể đã cách một đời.
La Hoành đứng bên cạnh khẽ nói: “Việc này đều do Tiết công tử sắp xếp”.
Khương Trầm Ngư không khỏi quay đầu, thấy Tiết Thái đang cùng bách
quan đứng dưới bậc thềm, cúi đầu chẳng tỏ thái độ gì. Còn lúc này, La
Hoành đã quỳ dưới đất, cao giọng hô: “Cung chúc hoàng thượng sinh nhật
an lành, thọ ngang trời đất, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.
Cung chúc hoàng thượng sinh nhật an lành, thọ ngang trời đất, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…
Cung chúc hoàng thượng sinh nhật an lành, thọ ngang trời đất, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.. .
Từng tiếng từng tiếng lần lượt truyền tới.
Khương Trầm Ngư đột ngột quay người, nhìn thấy tất cả mọi người có
mặt đồng loạt quỳ gối, vái lạy dưới đất, đất trời như liền một dải,
trong chớp mắt, không có ai khác đứng cao hơn nàng.
Cuối cùng Khương Trầm Ngư nhớ đến mộng cảnh, câu mà người ấy nói khi vái lạy nàng, người ấy nói là: “Tạm biệt, hoàng thượng”.
Giấc mộng nhiều năm. Lệ đổ như mưa.
Cơ Anh Cơ Anh, có phải chàng đã sớm tính đư